Vân Hoành thừa dịp trời hừng đông, hắn chém hai cây trúc làm thành ống trúc, múc đầy nước trở về bên bờ sông, Thẩm Vãn Tịch từ xa nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng cúi đầu đoạt lấy cái bát nhỏ trong tay Tống Oa Oa, làm bộ đã uống canh lấp đầy bụng.
Vân Hoành đến gần nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn ăn thì không cần phải ăn.”
Thẩm Vãn Tịch thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực trong lòng mừng thầm, Tống Oa Oa lại lập tức nóng mắt, vì sao hắn lại nhất định bị bắt phải ăn!
Rất nhanh, Tống Oa Oa đã biết nguyên nhân vì sao.
Hắn chỉ có một mình nên vừa cô đơn vừa rất đáng thương lại phải tự đi bộ về nhà bằng đôi chân của mình.
Mà Tịch tỷ tỷ vẫn luôn đau lòng cho hắn vì bị thợ săn khó dễ, nàng thoải mái nằm ở ngực thợ săn căn bản không cần tốn chút sức lực nào!
Hừ, thật là đáng ghét.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play