Không khí bên ngoài là một thứ xúp đặc quánh vàng ảnh trông có vẻ độc hại, tới mức tôi không thể đoan chắc được vị trí mặt trời, chỉ có thể đồ rằng lúc này trời chắc hẳn đã sắp tối, ánh sáng đang từ từ tắt dần. Chúng tôi bước đi cách sau Sharon vài bước, và cố bắt kịp ông ta mỗi khi ông ta thấy ai đó quen trên phố và rảo bước nhanh hơn để tránh phải trò chuyện. Người ta có vẻ quen biết không ta; ông ta có tiếng tăm, và tôi nghĩ ông ta lo chúng tôi có thể làm gì đó khiến nó bị hủy hoại.
Chúng tôi đi dọc Phố Ri Rỉ đang vui vẻ một cách lạ lùng, với những chậu hoa treo trên cửa sổ và những ngôi nhà sơn màu rực rỡ, rồi rẽ qua Phố Dừa Cạn, nơi vỉa hè lát tử tế nhường chỗ cho bùn, và những ngôi nhà khang trang nhường chỗ cho những khu căn hộ tồi tàn xập xệ. Những người đàn ông kéo sụp mũ xuống sát tận mắt đang xúm lại quanh gốc tận cùng của một đống ngách cụt xơ xác. Họ có vẻ đang canh gác cánh cửa mở vào một ngôi nhà có những khung cửa sổ tối om. Sharon bảo chúng tôi đứng yên một chỗ, và chúng tôi đợi trong khi ông ta tới nói chuyện với đám người.
Không khí thoang thoảng mùi xăng. Ở đằng xa những giọng cười nói ầm ĩ oang oang vang lên rồi lắng xuống, vang lên rồi lắng xuống. Đó là âm thanh của những người đàn ông ở trong một quán bar thể thao đang theo dõi một trận đấu - tuy nhiên không thể là vậy; đó là một âm thanh hoàn toàn hiện đại, và ở đây không hề có chiếc tivi nào.
Một người đàn ông quần dính đầy bùn từ trong nhà đi ra. Những giọng nói vang lên to hơn khi mở cửa rồi lắng xuống khi cửa lại đóng sập lại. Người đàn ông đi bộ băng qua đường, xách theo một cái xô. Chúng tôi quay lại, dõi theo trong khi anh ta đi về phía một thứ lúc trước tôi đã không để ý: một cặp gấu con bị xích vào một cây cột đèn bị cưa ngang ở vệ đường. Trông chúng buồn bã vô cùng, chỉ còn là những thân hình ủ rũ trong dây xích, và chúng ngồi trên mặt đất bùn lầy quan sát người đàn ông lại gần với thái độ dường như kinh hoàng, đôi tai lông lá của chúng cụp ra sau. Người đàn ông đổ thứ rác rưởi hôi hám nào đó từ các bàn ăn xuống trước mặt chúng tôi rời đi không nói một lời.
Toàn bộ cảnh này làm tôi ngao ngán đến mức không thể tả bằng lời.
"Những người kia đang huấn luyện gấu xù." Sharon nói, chúng tôi quay lại thì thấy ông ta đứng sau. "Những cuộc đấu đổ máu là một ngành làm ăn lớn ở đây, và quyết đấu với một con gấu xù được coi là thử thách tối hậu. Các đấu sĩ trẻ cần được huấn luyện theo cách nào đó, vì thế họ bắt đầu bằng việc chiến đấu với những con gấu con.
"Thật ghê tởm." Tôi nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT