"Dung Tức, chuyện này không giống như công vụ thường nhật ở Tây Lương chúng ta. Nó liên can đến an nguy xã tắc của Phục quốc, mẫu hậu nghĩ con vẫn là không nên xen vào thì hơn."
Dung Tức chấp tay thành quyền: "Nhi thần nghĩ Đại Phục đang cần trợ giúp, nhi thần thân không những là đích tử của mẫu hậu và phụ hoàng, còn là chất tử của hoàng cữu Đại Phục Đế cho nên không ai thích hợp hơn nhi thần trong chuyện lãnh binh!"
Tuy nói Tây Lương thái tử chỉ mới mười ba tuổi nhưng trên người đã thoáng vẻ chín chắn lễ độ, hiểu biết thông tuệ. Vũ Lăng Linh là người làm mẹ, nhìn thấy thái tử trước giờ chưa từng xuất trận cầm binh lại muốn ra trận khiến nàng vô cùng lo lắng.
Thịnh An ở cạnh cười: "Mẫu hậu, người không yên tâm thì cứ để nhi thần đi cùng hoàng huynh là được!"
Vũ Lăng Linh thương nữ nhi như mạng, càng không đồng ý: "Không được, thất cữu của con bận rộn công vụ như thế, không có thời gian chăm sóc hai đứa con đâu. Đừng có hồ nháo! Hoàng thượng, Đô Kỵ tướng quân lãnh binh ở biên ải có thể trở về không?"
Tây Lương đế lắc đầu: "Đô Kỵ tướng quân vừa rời kinh, nếu trở về cũng phải mười mấy ngày đường, đến lúc đó không kịp để giúp Phục quốc. Nương tử, nàng cứ để Dung Tức đi đi, lúc trẫm bằng tuổi nó đã đánh trận ở Kinh Thương rồi. Nếu nó không thể hoàn thành nhiệm vụ, là bản thân nó vô dụng!"
Dung Tức nghiêm nghị: "Mẫu hậu, phụ hoàng nói đúng. Nếu như nhi tử không hành sự đúng mực thì là bản thân vô dụng, không thích hợp nắm vương vị. Nhưng nếu mọi chuyện đều ổn thỏa không những có thể giúp cho hoàng cữu, còn có thể khiến cho bản thân học hỏi thêm nhiều thứ. Nhi thần xin mẫu hậu chấp thuận!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT