Lan Ất Khanh dựa người vào tường: "Tâm tư của hoàng muội, cũng thật khó suy đoán."
Lan Ất Nhĩ bật cười: "Ở nơi cung cấm này lộ ra vẻ mặt khiến người ta dễ dàng suy đoán thì đúng là uổng công huynh muội chúng ta lăn lộn ở Lan quốc rồi, hoàng huynh đừng nói với ta huynh không đắc ý. Lý Cầm Oa đến cuối cùng có phải là tâm can Vũ Văn Liễn hay không còn chưa biết được, trước mắt chỉ biết nàng ta mất con nghĩa là việc cùng tên cẩu Phục đế đó mãi mãi không thể ở chung một chỗ đã thành hiện thực!"
Lan Ất Nhĩ nhìn Lan Ất Khanh vẻ mặt nham hiểm.
"Hoàng huynh, sao không nhân lúc này...đến nhìn xem Lý Cầm Oa ra sao, ngay lúc nàng ta đau khổ thì khiến nàng ta mãi mãi chết tâm với Vũ Văn Liễn? Hoàng huynh thật là chậm chạp quá, nếu Vũ Văn Liễn dỗ dành nàng ta thành công thì không phải công sức của muội hoang phí hết sao?"
Lan Ất Khanh nhíu mày ẩn mình sau lớp rèm mà rời đi, Lan Ất Nhĩ nhếch môi. Hoàng huynh này của nàng ta a...chính là có một điểm yếu mấy vị hoàng đế khác không có, một khi nhìn trúng nữ nhân nào nhất định sẽ nhất kiến chung tình với người đó. 
Hoàng đế...nói ra thì hoàng huynh của nàng ta có lẽ không ham muốn hoàng quyền cho lắm. Vì một Lý Cầm Oa mà lặn lội đến Phục quốc, mặc kệ cả chuyện triều chính cho tể tướng. Xem ra hoàng huynh chiến đấu tới ngày hôm nay, chẳng qua bởi vì chán ghét phụ hoàng và hậu cung xảo trá mà thôi. 
Đây có được gọi là một lý do để tranh đoạt hay không? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play