Hai mẹ con đến bệnh viện, lăn lộn hồi lâu mới bắt được thuốc.
Xong xuôi đâu đó Trần Thúy Phân dẫn Nam Gia Bảo về nhà, lúc này đã biết là ai đánh.
Thì ra là cái tiểu tiện nhân kia!
Hừm, mày dám đánh con trai bà, xem bà thu thập tiểu tiện nhân mày như thế nào.
Lúc nãy ở bệnh viện, bác sĩ đã cởi quần áo của Nam Gia Bảo, Trần Thúy Phân xem rõ ràng rành mạch, con trai khắp người là lằn đỏ.
Tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hận không thể ăn tươi nuốt sống Nam Thu Thời.
Bước chân giẫm càng mạnh, Nam Gia Bảo chịu đựng cơn đau, khí thế hừng hừng đi theo mẹ tính sổ với Nam Thu Thời.
Sắp bị tính sổ Nam Thu Thời sau khi phát hiện tên mập chết tiệt kia chạy đi tìm viện binh, cô không nhanh không chậm vào phòng chị kế, thay lại thân quần áo xám xịt kia.
Đánh bím tóc rối tinh lên, dùng sức dụi mắt rồi tìm lọ thuốc nhỏ mắt trong không gian và nhỏ vào, nước mắt chực trào ra ngay lập tức.
Ủy ủy khuất khuất chạy ra cửa, một tay che sau đầu, chống khuỷu lên che mặt, cúi đầu, vừa đi vừa thút thít, “Ô ô ô ô ~”
Từ từ cọ tới cọ lui xuống lầu, tiếng khóc dần dần truyền vào lỗ tai mọi người, dưới lầu có người đang hái rau, thấy Nam Thu Thời ủy khuất đi xuống, tiến lên hỏi: “Con là con gái của Nam Vĩ Bân phải không, có chuyện gì vậy con gái?”
Nam Thu Thời cũng đã đến đây được vài ngày, cho nên khu nhà này nhiều người quen biết cô.
Nam Thu Thời khuôn mặt buồn rũ rượi, hơi há mồm muốn nói rồi không, mím môi không nói chuyện, cứ lặng lẽ khóc.
Bên cạnh còn có vài người lập tức vây quanh: “Con gái, mau đừng khóc nữa, nói cho thím biết đã phát sinh chuyện gì?”
Thời buổi này nhà ai có chuyện bát quái căn bản giấu không được, nhà ở cạnh nhau, cách âm không tốt, lúc trước có người nghe thấy hai chị em nháo động tĩnh thật lớn, mở miệng hỏi: “Con là cùng người trong nhà giận dỗi? Trong lòng có cái gì không thoải mái thì có thể nói với mấy thím đi.”
Những lời này giống như những lời quan tâm, nếu Nam Thu Thời không nhìn thấy sự bắt quái trong đó, e là tin bọn họ thật là quan tâm mình.
Diễn đủ rồi, chờ đủ đông người, mọi người đều chú ý chờ cô mở miệng thì cô mới bắt đầu kể lể: "Con muốn cùng em trai trở nên thân thiết, nói như thế nào chúng con cũng là chị em. Chính là Gia Bảo em ấy ... Hình như không thích con, bảo con cút đi, còn .…
Ngày thường coi thường nhất là cái kiểu tự mãn của Trần Thúy Phân, Lưu Liễu ngay lập tức hỏi: “Còn gì nữa?”
“Còn dùng lực đẩy con ngã, đầu đập lên mặt đất, chạm vào một cái túi lớn cứng.”
“Ô ô ô ô, đau quá.”
Hàng xóm nhiệt tâm đưa tay kiểm chứng thực sự sờ thấy cục u sưng lên, ai nấy đều tỏ thái độ: “Gia Bảo đứa nhỏ kia kỳ cục, sao có thể đẩy chị gái mình được chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, không biết phân biệt nặng nhẹ, này, nếu là ngã đập hỏng đầu óc thì làm sao bây giờ?"
“Thằng nhóc kia bình thường càn quấy, bây giờ đến chị gái mình cũng đánh.”
Nam Thu Thời giả bộ đáng thương nhìn họ, nửa cúi đầu: "Con không trách em trai, dù sao thì em trai còn nhỏ, con làm chị gái nên dạy em trai cái gì có thể làm cái gì không. Mà em trai nói là em trai không nhận con, nói con không phải chị gái của hắn, con thật sự thương tâm." Nói xong lại che trái tim của mình.
“Này, có thể như thế nào nữa, đứa nhỏ nói như vậy không phải do người lớn dạy à?”
Mấy người liếc nhìn nhau, bĩu môi.
Trần Thúy Phân thường ngày làm bộ làm tịch, lừa biết bao nhiêu người, hừ.
Nam Thu Thời bật thốt lên: “Mặc dù em ấy không thừa nhận con là chị thì con nhận em ấy là em trai, em trai học không giỏi, chị gái buộc phải giáo dục nó.”
“Nhưng mà lúc em ấy mắng chửi đặc biệt khó nghe, con không nhịn được ... Đánh em ấy vài cái. Đánh ở thân em mà đau lòng con lắm!”
"Lúc này em ấy đã chạy ra ngoài rồi, con phải đi tìm em ấy, em ấy nhất định giận con lắm. Các thím ở đây có thấy em ấy không?" Vẻ mặt Nam Thu Thời hoang mang không biết làm sao?
Mọi người lắc đầu, bọn họ cũng không có đứng ở đây lâu, không có nhìn thấy đứa nhỏ kia.