Nam Thu Thời càng nghĩ càng tức giận, trước khi xuyên đến đây, cô bởi vì cùng một lãnh đạo trong công ty làm một trận, mắng đến đối phương khóc một trận. Đối với những người mà chiếm công lao người khác còn làm bộ làm tịch, đơn giản từ chức. Sau đó ở nhà nghỉ ngơi viết tiểu thuyết, gần đây bộ tiểu thuyết của cô gặp vận cứt chó, nổi tiếng một chút, kiếm lời được khoảng nhỏ, cô tính toán gác lại một thời gian, thuận tiện từ từ mà đặng trù bị cho bộ tiếp theo.
Bản thân cô không sống với bố mẹ, cô sống chung cư một mình, dưới lầu là siêu thị tổng hợp, tuy là không phải loại chuỗi siêu thị nổi tiếng nhưng có tất cả mọi thứ. Cô là muốn đi vào đó mua ít đồ ăn vặt, sau đó ở nhà viết tiểu thuyết.
Ai biết đang mắng người thì địa chấn đâu, rồi đưa cô đến nơi này.
Lúc này thân thể cô chắc lạnh rồi quá ... Không biết có phải đã bị đập nát nhừ...…
Bởi vì siêu thị nằm ở dưới l*иg đất một tầng .…
Ngẫm lại lòng muốn quặn thắt, số tiền kiếm được ít ỏi còn chưa tiêu hết mà người đã hết rồi …
Phát rồ thật mà …
Ô ô ô ô, thạch trái cây của cô, khoai tây lát của cô, kẹo sữa của cô …
Ủa ủa ủa? Cái gì trong tay vậy, dọa Nam Thu Thời muốn ngơ người.
Cái quái gì thế? Như con cá chép lộn mình ngồi dậy giơ tay ra xem.
Này? Sao đồ vật cô vừa nghĩ lại ở trong tay hết vậy? Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng trong truyền thuyết?
Nam Thu Thời kinh nghiệm đọc tiểu thuyết không 1000 cũng đến 800, nhắm mắt trong đầu chỉ một ý tưởng: Đi vào.
Cô biến mất tại chỗ và tiến vào một nơi mà cô rất rất quen thuộc.
Bên trong siêu thị nơi cô treo, ngay vị trí lúc đó luôn, đáng tiếc nơi này không có "thi thể" của cô.
Nhắm lấy cánh tay vỗ mạnh tay hai cái, không phải là ảo giác mà là thật, Nam Thu Thời hưng phấn vuốt ve những vật phẩm nằm trên kệ.
Quay đầu nhìn xung quanh, nơi này một người cũng không có, ánh đèn sáng khắp nơi, bởi vì là đẩy mạnh tiêu thụ ngày đầu tiên, cô lại đến sớm lên trên kệ hàng hóa chật kín.
Cô nhanh chân chạy đến kho hàng ở đằng xa, tốt nha, một kho hàng cứng chỗ.
Cô phát tài rồi !!! Ở cái niên đại người người xanh xao vàng vọt này cô không đói chết !!! Nói không chừng còn có thể kiếm chút tiền tiêu !!!
"Yo hoo ~" Nam Thu Thời vui mừng chạy loạn trong siêu thị.
Lại chạy đến các quầy ở siêu thị, nhìn xem các quầy bán quần áo, kim sức, ngọc, đồ trang điểm, thuốc, ăn vặt ... Mấy quầy hàng đó còn ở đây không?
Nửa giờ sau, cô đứng ở lối vào thang cuốn dẫn lên tầng một, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong đầu tự hỏi liệu mình có thể đi lên được không.
Cắn môi không chút do dự bước lên trên.
Kết quả rõ ràng, ra không được……
Thôi được đi, vậy thôi cô đủ thỏa mãn rồi, trừ việc ra không được chứ toàn bộ thứ ở tầng hầm đều có.
Cô có ăn cả đời cũng không hết.
Bụng cồn cào, Nam Thu Thời quay lại và đi xuống thang cuốn đến cửa hàng pizza gần nhất. Vẫn còn bánh pizza nóng bên trong, phảng phất hết thảy mọi thứ đều đứng yên tại chỗ, đồ ăn vẫn duy trì độ ấm vốn có, tươi ngon.
Ngồi xuống, cầm một miếng, ăn uống thỏa thích.
“Thật sảng khoái nha ~ ”
Tuy rằng ông bà nội của nguyên chủ không cố ý đay nghiến cô ấy, nhưng không qua nổi hạn chế của thời đại này, sản lượng lương thực không cao, từng nhà đều tiết kiệm.
Nguyên chủ bộ dạng xanh xao vàng vọt, có điểm thiếu hụt dinh dưỡng.
Cô vừa đi ngang qua chỗ bán mỹ phẩm vừa soi gương, nguyên chủ có lông mày rậm và đôi mắt to, nhìn diện mạo khá phóng khoáng, gu ăn mặc kiểu Hong Kong.
Nguyên chủ khoảng 1,6 mét, nguyên chủ thấp hơn cô tầm 7-8cm, không thành vấn đề, thân thể này mới mười sáu tuổi, bổ sinh dinh dưỡng nhiều chút rồi sẽ cao thôi.
Nguyên chủ trong nhà diện mạo là xinh đẹp nhất, tập hợp hết toàn bộ ưu điểm của cha mẹ, thậm chí còn vượt qua cả gien của cha mẹ, cho nên điều này khiến chị kế ghét cay ghét đắng.
Mỗi lần nhìn thấy nguyên chủ, cô ta đều trợn tròn mắt.
Kỳ thật diện mạo của nguyên chủ cùng diện mạo của cô có điểm giống.
Chờ nãy nở nữa phỏng chừng càng giống.
“Chao ôi, ông trời đúng là tát tôi một cái rồi lại cho quả táo mà ăn nha!”
Sau khi ăn một chiếc bánh pizza chín tấc cộng thêm một ly Coca to bự, n đến Nam Thu Thời ợ hơi một tiếng dài ~
Thỏa mãn.