Hai đứa trẻ nhìn thấy cảnh này rất vui mừng, tưởng ẩn nấp tốt nhưng lại bị vợ chồng Trần Thục Phân nhìn thấy.
Khi Trần Thục Phân sinh ra Lục Thiếu Dương, bà bị chứng khó sinh, sau này cũng không thể mang thai được nữa.
Vì vậy, Lục Thiếu Dương là con một hiếm gặp ở thời đại này.
Ba năm trước, anh lần lượt mang về hai đứa trẻ, nói rằng chúng sẽ được nuôi dưỡng dưới tên của mình, vợ chồng Trần Thục Phan giơ hai tay đồng ý.
Họ gần như coi Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh như con cháu trong nhà.
Không ngờ, giờ đây nó lại trở thành vật cản cho cuộc hôn nhân của Thiếu Dương.
Hạ Hạ là một cô gái xinh đẹp như vậy, gả vào đây lại làm mẹ kế, thật oan ức cho cô.
"Bỏ đi, mẹ cũng già rồi, lời nói không lọt tai! Các con coi như……..không có người mẹ này."
Trần Thục Phân quay lưng lại, lau nước mắt.
Cảnh tượng này khiến Giang Hạ bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn.
Việc đã quyết định xong, nhưng khi họ vừa bước ra khỏi cửa và chuẩn bị làm thủ tục ly hôn thì một chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây đậu trước cửa Lục gia.
Người lái xe mặc quân phục nhìn thấy Lục Thiếu Dương lập tức nhảy xuống xe, "Thiếu Dương, anh tới rồi, mau lên xe, quân đội có tin khẩn cấp, triệu hồi toàn bộ binh lính, sĩ quan đang nghỉ phép!"
Nói xong, cậu ta nhìn Giang Hạ với vẻ áy náy: "Chị dâu, thật xin lỗi! Quân lệnh lần này thực sự rất cấp bách."
Cậu ta biết Lục Thiếu Dương và Giang Hạ mới kết hôn ngày hôm qua, nhưng không biết họ sắp ra ngoài làm thủ tục ly hôn.
Vì phải đón những người lính khác ra ga xe lửa, Lục Thiếu Dương thậm chí không kịp nhà để hành lễ mà chỉ chào cha mẹ bằng kiểu chào quân đội rồi lên xe tải.
Giang Hạ còn chưa kịp hồi thần thì chiếc xe tải đã biến mất.
Rốt cuộc khi nào cuộc hôn nhân này sẽ ly hôn?
Trần Thục Phân đã từ bỏ, không ngờ rằng ngay cả ông trời cũng giúp bà.
Bây giờ xem hai đứa nó ly hôn thế nào!
Bà cười kéo Giang Hạ lại: "Hạ Hạ, mẹ đã chuẩn bị quà cho con.
Đi, mẹ dẫn con đi xem."
Hả? Chẳng phải đã bàn việc ly hôn sao?
Một giờ sau, Giang Hạ đi theo Trần Thục Phân trên chiếc xe đạp nữ mới toanh hiệu feige*.
(* Tên tiếng anh là Flying Pigeon (bồ câu bay), thương hiệu xe đạp nổi tiếng sản xuất tại Thiên Tân, Trung Quốc từ năm 1936, )
Tất cả những món quà đều được đặt trên chiếc xe đạp của Trần Thục Phân, Giang Hạ mặc quần áo mới, dưới chân là xe đạp mới có tỉ lệ hoàn vốn tới ba trăm phần trăm.
Mặc dù quần áo và xe đạp có vẻ rất lỗi thời thời đại của Giang Hạ nhưng chúng thực sự là những thứ xa xỉ của thời đại này.
Lục gia có hai chiếc xe đạp cũng chứng tỏ gia đình họ khá giả.
Cũng may có Trần Thục Phân dẫn đường, nếu không cô cũng không biết nhà mình ở đâu.
Giang Hạ nghĩ nghĩ, dù sao nam chính không có ở nhà, cô trước tiên cứ thích ứng với thân phận này đã rồi tính.
Đi theo con đường nhựa ra khỏi thị trấn nhỏ nơi nhà họ Lục ở, con đường đất trải đầy sỏi và đất rất gập ghềnh.
Khi Giang Hạ gần như không thể kiên trì bám trụ, Trần Thục Phân cuối cùng cũng dừng lại.
"Đến rồi!"
Giang Hạ không có đồng hồ, cô ước chừng đã đạp xe gần một giờ.
Tim Giang Hạ đập thình thịch khi nghĩ đến việc phải đối mặt với những người thân trong gia đình mà cô không quen biết.
Trong mắt Trần Thục Phân, ngược lại cảnh tượng này lại là dấu hiệu cho thấy Giang Hạ không vui và bị oan ức.
Tất cả đều là lỗi của con trai bà, bà âu yếm kéo Giang Hạ lại: “Hạ Hạ, theo lý mà nói Thiếu Dương nên cùng con về nhà.”
Nghĩ đến đứa con trai đáng thất vọng của mình, Trần Thục Phân dừng lại một chút, nói: "Hứa với mẹ, bây giờ hãy bỏ việc ly hôn đi, con cũng không muốn gia đình phải lo lắng cho mình phải không?"
Vì đã sắp xếp một cuộc hôn nhân như vậy cho con trai nên Trần Thục Phân đương nhiên biết con người của Giang Hạ.
Bà lo lắng cô gái này sau này sẽ trực tiếp nói muốn ly hôn với Thiếu Dương, vì vậy bà thử ý tứ của Giang Hạ trước.
Trên đường về, Giang Hạ đã suy nghĩ rất nhiều.
Bây giờ mọi thứ đều xa lạ với cô, về nhà họ Giang rất dễ bị lộ.
Ở Lục gia, cô vừa mới gả vào sẽ an toàn hơn, sự hiểu biết của Lục gia đối với nguyên chủ hẳn là có hạn.
Đợi Lục Thiếu Dương về nhà, họ sẽ làm thủ tục ly hôn , cô sẽ chuyển đi sau.
Hơn nữa, Trần Thục Phân có vẻ là người dễ hòa đồng, cô cũng có thể có đủ thời gian để thích ứng với thân phận và môi trường mới.
Bắt gặp ánh mắt mong chờ của Trần Thục Phân, Giang Hạ gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời, Trần Thục Phân vui vẻ cởi túi lớn túi nhỏ trên xe đạp ra, trong túi vải đỏ có bột mạch nha, còn có đồ hộp, kẹo, đậu phộng, hạt dưa, Giang Hạ thậm chí còn nhìn thấy một miếng vải.
"Ôi! Con gái ngoan, chúng ta vào trong đi." Trần Thục Phân thật sự rất thích Giang Hạ, nếu không cũng không chăm sóc cô như vậy.
Bà không quan tâm người ngoài nghĩ gì về Giang Hạ, dù sao đứa trẻ này bà nhìn cũng thuận mắt như vậy.
Ngôi nhà nông dân bằng đất trước mắt kiên cố và gọn gàng, tường xây bằng gạch bùn làm bằng đất sét vàng trộn rơm.
Trên đó có viết một khẩu hiệu bằng bùn thạch cao: Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý.
Ngôi nhà này được xây dựng lại trước khi hai anh em Giang Hạ kết hôn, nó được xây dựng cạnh một con đường đất, trái phải và phía trước là đất nông điền, phía sau mới có nhà ở.
Lúc này, cửa nhà Giang gia mở ra, trên cửa có dán chữ hỉ màu đỏ tươi.
"Giang Triều Văn, nhìn em trai chút đi." Một người phụ nữ lớn tiếng gầm lên, tràn đầy khí lực.
"Chị dâu, sao Hạ Hạ và cô gia* vẫn chưa về? Chẳng lẽ...!bọn họ sẽ không về?"
(*ý nói con rể)
Người phụ nữ vừa hỏi đang đóng gói những con gà mái già đã nuôi được hai năm vàng óng và bóng loáng.
Cả nhà họ dậy từ rất để chuẩn bị và sắp xếp, thấy đã gần trưa mà ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, người phụ nữ không khỏi có chút lo lắng.
"Lo cái gì? Nói không chừng bây giờ chúng nó đang trên đường về."
Nữ chủ nhân của Giang gia, cũng là mẹ của Giang Hạ, Ngô Tú Quần, cau mày, bà đã thức dậy vào sáng sớm tay chân không ngừng đến bây giờ mới dừng lại.
Đều nói mí mắt giật giật là điềm xấu, bà đã đè nén cảm giác bất an này trong lòng.
"Mẹ, là cô nhỏ! Cô nhỏ về rồi!" Cậu bé đang chơi bắn bi ngẩng đầu nhìn thấy cô nhỏ, cậu bé cười lớn rồi chạy về phía Giang Hạ.
.
Đầu tháng 5, ánh nắng buôit trưa bắt đầu phả hơi thở rực lửa.
Một cậu bé mặc bộ đồ mặc ở nhà hưng phấn chạy tới, mặt và tay dính đầy bụi, nhưng đôi mắt trong veo lại lộ ra sự gần gũi, gắn bó.
"Cô nhỏ, bà thông gia." Đang chạy ở phía trước, Giang Triều Văn dừng lại trước mặt Giang Hạ, đưa mắt nhìn xung quanh Giang Hạ, rồi nhìn về phía túi đỏ Trần Thục Phân đang cầm.
Kẹo! Đậu phộng và hạt dưa!
Trần Thục Phân nhìn thấy cậu bé trước mặt, nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt sáng ngời, nhưng lại lễ phép chào hỏi mọi người, bà không khỏi khen ngợi giáo dưỡng của Giang gia.
Lúc này Giang Hạ cảm thấy buồn khi nhìn thấy bọn trẻ chạy tới và ánh mắt lo lắng của Giang gia.
Gia đình tuy nghèo nhưng đầy tình thương.
Người nhà họ Giang nghe thấy náo động liền bỏ việc đang làm đi tới chào hỏi.
"Bà thông gia, mau vào ngồi đi.
Hạ Hạ về về rồi, cô gia đâu?" Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Hạ, chỉ thấy bà thông gia, không thấy Lục Thiếu Dương.
Người phụ nữ lớn tiếng có nụ cười trên môi và một đứa trẻ đang ngủ trên lưng.
Nước da của cô hơi ngăm đen, bàn tay to gần như gấp đôi Giang Hạ.
Cô ấy là Hồ Tiểu Lan, chị dâu lớn của nhà họ Giang.
Phía sau cô ấy, một người phụ nữ gầy gò, xanh xao vội vàng rửa tay, bưng nước đường đã chuẩn bị sẵn ra.
"Bà thông gia, Hạ Hạ, uống nước đường đi, nhìn mặt hai người đều đỏ bừng hết cả rồi." Đây là con dâu thứ hai của Giang gia, Đàm Á Hồng.
Trong phòng chính, Trần Thục Phân mỉm cười đưa đồ trong tay cho Ngô Tú Quần, nữ chủ nhân của Giang gia, và xin lỗi người nhà họ Giang nhiệt tình: "Thực xin lỗi, Thiếu Dương vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp nên vội vàng trở về quân đội, không thể về cùng Hạ Hạ."
Nụ cười trên mặt Ngô Tú Quần dừng lại, "Không sao, không sao, phiền bà thông gia đi cùng rồi."
Mặc dù đều là những ngôi nhà có sân với kết cấu mái ngói nhưng ngôi nhà gạch bùn của họ Giang rất khác với ngôi nhà gạch xanh của họ Lục gia.
Phần gỗ phía trên mái nhà trông như được đem ra từ ngôi nhà cũ, thỉnh thoảng có vài mảnh gỗ mới lẫn vào đây đó.
Bên trái và bên phải của sân rõ ràng là phòng của anh cả và anh hai.
Chính giữa là nhà chính, bên trái nhà chính là phòng của cha mẹ Giang gia, bên phải là phòng của nguyên chủ.
Phòng bếp, chuồng lợn, chuồng gà và nhà vệ sinh ở phía sau nhà chính.
Tất cả những điều này đều xa lạ với Giang Hạ.
"Hạ Hạ, em không sao chứ? Sao chị lại cảm thấy em có chuyện gì đó?" Chị dâu lớn có nước da ngăm đen của Giang gia lo lắng hỏi.