Sở Tu Viễn buột miệng nói: “Không được.”
Bên trong điện Tuyên Thất đột nhiên yên tĩnh, tất cả nội thị đều giật mình, Đại tướng quân lại dám từ chối bệ hạ.
Sở Tu Viễn cũng bị chính mình dọa cho phát hoảng, trước kia hắn chưa bao giờ thẳng thắn cự tuyệt Hoàng đế bệ hạ như vậy. Nhưng cũng không cho phép hắn suy nghĩ kỹ vì sao: “Bệ hạ bớt giận, thần có việc bẩm báo.”
Thương Diệu ngồi trở lại: “Lại có người tới cửa làm phiền ngươi à?”
“Không phải, thần đánh xe tới đây. Trong xe có một ít sơn tra và anh đào, là Lâm thị chuẩn bị cho Hoàng hậu và Thái tử.” Sở Tu Viễn không giỏi nói dối, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nói dối Thương Diệu: “Anh đào và sơn trà hái ở trong phủ, bây giờ Bệ hạ đi qua cũng chỉ có thể thấy mấy cái cây trơ trụi thôi.”
“Nghe mấy hài tử nói vài ngày nữa dương mai và vải thiều sẽ chín. Trong vườn Phù Dung của Bệ hạ cũng có trồng nhưng quả rất nhỏ, hương vị cũng không ngon. Bệ hạ muốn thăm dò Lâm thị thì không ngại chờ thêm mấy ngày nữa.”
Thương Diệu ngẫm lại: “Lời nói rất đúng. Lúc này đi qua nhất định nàng ấy sẽ tìm ra một đống lý do để qua loa trẫm. Có thể trồng được quả vải thiều và dương mai vốn chỉ sống được ở Ngô Việt đến mức vừa lớn vừa ngọt như vậy, để trẫm xem thử nàng dám bịa chuyện nói nhảm thế nào.” Hắn lại lập tức đứng dậy: “Để trẫm đi với ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT