Lâm Hàn buồn cười: “Vậy sao hai người ngươi không đánh nó? Còn gọi ta đến làm gì hả?”
Miệng Tiểu Sở Ngọc giật giật, một lúc lâu sau không thể nói ra một chữ nào.
Lâm Hàn quay đầu về phía Tiểu Sở Dương.
Tiểu hài tử gãi đầu, quay mặt đi nơi khác.
“Nếu sau này thằng bé còn tìm các con để đòi đồ chơi thì các con cứ cho thằng bé hết, hai đứa hoặc là đọc sách hoặc là đi ngủ, một mình thằng bé chơi không thú vị, sẽ không đến náo loạn với các con nữa.” Lâm Hàn cúi đầu nhìn hài tử còn đang nằm sấp trong ngực nàng: “Nó mới chỉ lớn chừng này không hiểu đúng hay sai, chỉ muốn có người chơi với mình. Nếu như các con chơi xe ngựa cùng với thằng bé, thằng bé sẽ không ném xe ngựa của con xuống đất.”
Tiểu Sở Dương vốn đã muốn nhận sai, nhưng vừa thấy Đại Bảo Bảo “không biết hối cải”, còn bò vào trong lòng nương giả bộ đáng thương: “Con đã chơi cùng với nó rồi, nhưng nó vẫn không vui, cứ bắt tụi con phải nghe theo nó. nương, tụi con là ca ca của nó, nó phải nghe theo tụi con mới phải.”
“Vậy tại sao thằng bé lại không nghe lời con? Sở Dương, ta nghĩ con nên suy nghĩ lại.” Lâm Hàn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT