Lâm Hàn đột nhiên câm miệng.
Sở Tu Viễn muốn cười, nhưng thấy nàng không nhúc nhích, hắn vội vàng nén cười vào việc chính, hắn đã nhìn ra nếu hắn không ép nàng thì nữ nhân này chắc chắn sẽ cùng hắn kéo dài tới thiên hoang địa lão.
“Mộc ca, tại sao cha nương vẫn còn ngủ thế?” Sở Dương ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Sắp trưa rồi, bọn họ không thấy nóng sao?”
Sở Mộc ôm hài tử nhỏ nhất trong nhà bọn họ rồi phóng lên cây sung: “Ôm cây đi nào!” Lại hái hai quả sung, đưa cho Sở Dương một quả, một quả kia hắn bẻ thành hai nửa, một nửa tự quăng vào miệng mình, một nửa đút vào miệng Đại Bảo Bảo.
Sở Dương bẻ phần của nó ra đưa cho Sở Ngọc một nửa: “Cái này chưa chín hẳn, không ngọt, Mộc ca.”
“Trái chín hẳn bị bệ hạ hái đi hết rồi.” Sở Mộc nói.
Sở Ngọc: “Mộc ca, huynh nói xem vì sao cha nương chưa tỉnh, có cần gọi thái y không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play