Tiểu hài tử lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Lâm Hàn đưa bé con beo béo cho Sở Tu Viễn. Tiểu hài tử không muốn, Sở Tu Viễn nói một câu “Nương con mệt rồi”, tiểu hài tử mới chịu ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.
Lâm Hàn bị một đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm, hơn nữa chủ nhân của ánh mắt này lúc yên tĩnh là một bé con trăng trắng giống như một thiên sứ nhỏ. Lâm Hàn chịu không nổi, nhưng nàng biết nếu nhất thời thỏa hiệp, sau này lại muốn thay đổi cậu nhóc lại càng khó khăn, liền cố ý giả vờ không nhìn thấy, hỏi Sở Tu Viễn: “Ta thấy ánh mắt Vãn công chúa rất giống Đại Bảo Bảo, có phải nương của Đại Bảo Bảo trông rất giống nàng ấy không?”
Sở Tu Viễn cũng sắp quên thê tử trước đây của hắn trông như thế nào rồi. Dù sao hai người thành thân không được bao lâu thì Sở Tu Viễn đã lên chiến trường. Trở về được vài ngày lại đi, đến khi trở về nàng ấy đã không còn trên nhân thế nữa.
Lâm Hàn bất thình lình hỏi như vậy, Sở Tu Viễn cố gắng nhớ lại một hồi lâu mới nhớ ra: “Nàng ấy và Vãn công chúa đều có mặt tròn, cũng có vài phần giống, nhưng Vãn công chúa lại giống Hàn vương nhất.”
Nghe được hai chữ “Hàn vương”, Lâm Hàn không khỏi nghĩ đến thuyết âm mưu: “Không phải nàng ấy là người của Hàn vương đấy chứ?”
Sở Tu Viễn sửng sốt.
Bọn nha hoàn đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT