Hoàng đế Thương Diệu có rất nhiều chỗ khiến thế nhân trêu chọc thậm chí là trào phúng, ví dụ như hắn phong lưu đa tình, ví dụ như cuộc sống xa hoa, duy chỉ có phương diện dùng người là không thể chỉ trích, không trách Sở Mộc có dáng vẻ như trời sụp đổ như thế.
“Vậy ngươi có phục ta và thúc phụ ngươi hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại bĩu môi nói: “Hai người dù sao cũng lớn tuổi hơn ta.”
“Không nói là thẩm thẩm ngươi chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi nữa à?” Sở Tu Viễn tiếp lời.
Khuôn mặt tiểu Hầu gia thoáng cái liền đỏ lên: “Ta có nói lời này à? Thúc phụ nhớ nhầm rồi, rõ ràng là ngài nói, còn nói thẩm thẩm bủn xỉn…”
Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Ngươi cũng đừng chọc tức ta nữa. Nhanh nhanh mà ăn nho đi, nếu không ăn thì Đại Bảo Bảo ăn sạch đấy.”
Sở Mộc cúi đầu nhìn lại, tiểu hài tử một tay một trái nhét vào miệng, má phồng lên, giống như con chuột con ăn trộm gạo: “Buổi tối nấu thịt đệ có ăn nữa không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play