Ngu Hàn Giang nghiêng đầu nhìn Tiêu Lâu. Dù đang trong trạng thái mất thị lực, đôi mắt cậu vẫn trong veo sáng ngời, chỉ là, gương mặt thường ngày luôn điềm tĩnh, mỉm cười, giờ phút này lại mang theo một tia mờ mịt —— thế giới của cậu bỗng chốc chìm trong bóng tối, cũng khó trách cậu cảm thấy hoang mang, bất lực.
Tiêu Lâu nhận ra Ngu Hàn Giang dừng bước, liền lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Ngu Hàn Giang khẽ nói: "Không sao, cẩn thận dưới chân."
Đi được một đoạn, Tiêu Lâu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy ví bài từ trong túi áo đưa cho Ngu Hàn Giang: "Ba tiếng tiếp theo, tôi không nhìn thấy gì, cũng không thể điều khiển lá bài. Đội trưởng Ngu, tôi đưa hết bài cho anh, cần thì anh cứ dùng."
Ngu Hàn Giang nhận lấy ví bài, giọng nói dịu dàng hẳn: "Yên tâm, ba tiếng này cứ giao cho tôi."
Hai người cùng nhau ra khỏi rừng cây nhỏ. Con đường núi phía trước rất hẹp, không thể đi song song, Ngu Hàn Giang chủ động đi trước, quay người nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tiêu Lâu: "Đường trơn, cậu cẩn thận."
Tiêu Lâu gật đầu. Mỗi bước Ngu Hàn Giang đi, cậu liền bước theo, cẩn thận như trẻ con tập đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT