Lá bài kiểm soát thời gian linh hoạt nhất của Diệp Kỳ chính là "Hộp nhạc piano". Thời gian kiểm soát của lá bài này phụ thuộc vào độ dài bản nhạc mà Diệp Kỳ chơi, nhưng trong quá trình chơi không được phép sai sót hay đổi bài, vì vậy Diệp Kỳ đã đặc biệt chọn một bản nhạc dài hơn 10 phút.
Phạm vi 100 mét mà cây đàn piano kiểm soát được là một vòng tròn lớn với bán kính 100 mét, lấy cây đàn piano của Diệp Kỳ làm trung tâm, bao phủ rất nhiều ngã rẽ trong mê cung. Lúc nãy, phần lớn lũ ký sinh trùng nghe thấy động tĩnh liền lao về phía mọi người, vừa vặn bị bản nhạc piano của Diệp Kỳ khống chế. Có thể nói, thao tác này của Diệp Kỳ đã khống chế được hơn 90% ký sinh trùng trong mê cung.
Thời gian mà Diệp Kỳ tranh thủ được vô cùng quý giá. Tiêu Lâu cùng ba người khác đi theo Sở Hoa Anh, nhanh chóng tiến về phía trước. Trên đường đi, tất cả lũ trùng nhìn thấy đều bất động, nằm im thin thít nghe Diệp Kỳ đàn.
Lục Cửu Xuyên bước qua một ký sinh trùng, không nhịn được nói: "Tâm lý của Tiểu Diệp cũng khá vững đấy, đối mặt với nhiều trùng như vậy mà tiếng đàn không hề lệch tông!"
Tiêu Lâu nói: "Cậu ấy học ở viện âm nhạc, từ nhỏ đã học piano, rất chuyên nghiệp."
Đáng tiếc là Diệp Kỳ không khống chế được toàn bộ lũ trùng. Một số ký sinh trùng di chuyển chậm hơn nằm ngoài phạm vi 100 mét của cây đàn piano. Tiêu Lâu liền triệu hồi Bạch Cư Dị, để ông đọc "Trường hận ca".
Trong hang động vang lên giọng đọc từ tốn của Bạch Cư Dị: "Đó là đêm mồng bảy tháng bảy, tại điện Trường Sinh, nửa đêm, người vắng, thề riêng với nhau, ở trên trời nguyện làm chim liền cánh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT