Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đến mười hai giờ đêm mới đi ngủ. Trước khi ngủ, Ngu Hàn Giang chủ động lại gần, cúi xuống hôn lên trán Tiêu Lâu, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, em yêu.”
Nụ hôn chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng lại khiến tim Tiêu Lâu đập nhanh, hai má nóng ran. Cậu nằm trên giường trở mình không ngủ được, lại không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi được Ngu Hàn Giang ôm trong lòng hôn.
Tiêu Lâu sờ sờ môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của đối phương, xấu hổ nhắm mắt lại, may mà không có thần giao cách cảm, nếu không, nếu Ngu Hàn Giang biết cậu vẫn luôn hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, thì thật là ngại chết mất! Sau này phải thận trọng với thần giao cách cảm mới được.
Thực tế, Ngu Hàn Giang cũng không ngủ được.
Trước đây, anh Cửu luôn chê anh “độc thân dựa vào thực lực”, nói anh là một tảng đá cứng ngắc, không ai thích. Nhưng bây giờ, tảng đá cứng ngắc cũng đã mở lòng. Anh đã học được cách quan tâm một người, bảo vệ một người, tim đập vì sự gần gũi của đối phương, và vui mừng khôn xiết vì lời tỏ tình được chấp nhận.
Đối với anh, Tiêu Lâu chính là màu sắc ấm áp duy nhất trong thế giới đen tối, cũng là điểm yếu duy nhất dưới lớp giáp cứng rắn của anh.
Tiêu Lâu trên giường kế bên, thở đều đều, dường như đã ngủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play