- Bí Mật Của Rừng Phong -
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đi quanh rừng phong một vòng nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Họ cũng không thể đào cả khu rừng rộng lớn này vào giữa đêm được.
Ngu Hàn Giang nói: "Manh mối về rừng phong có thể sẽ xuất hiện vào ngày mai, giờ chúng ta quay lại phòng tư liệu để kiểm tra thông tin những người mất tích trong vài năm qua."
Đêm qua, hai người đã lẻn vào phòng tư liệu ở tầng năm của tòa Thư Hương, điều tra vụ án nhảy lầu 5 trước, tìm được thông tin của nạn nhân là một học sinh lớp 12 có thành tích học tập xuất sắc tên là Tư Hàm.
Tối nay, họ lại đến phòng tư liệu với mục đích xác minh thông tin của những người mất tích trong trường những năm gần đây.
Bảo vệ đã khóa tòa Thư Hương, nhưng với Ngu Hàn Giang, những ổ khóa bình thường này chẳng khác gì đồ trang trí. Anh nhẹ nhàng mở khóa, dẫn Tiêu Lâu leo lên tầng năm trong bóng tối. Sau khi leo qua cửa sổ vào phòng tư liệu, anh mới bật đèn pin.
Tài liệu ở đây rất nhiều, may mắn là tất cả các loại giấy tờ đều được dán nhãn phân loại. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang tập trung kiểm tra hai nhãn "Biến động nhân sự" và “Hồ sơ báo cáo” tập hợp tất cả các tài liệu liên quan trong 5 năm qua, rồi chia nhau ra xem.
Họ mất hơn một giờ đồng hồ mới xác định được mục tiêu từ lượng lớn tài liệu này.
Người mất tích đầu tiên là giáo viên phòng tư vấn tâm lý của trường, 25 tuổi. Hai năm trước, sau khi nộp đơn xin nghỉ việc, anh ta rời khỏi trường nhưng đột nhiên mất tích. Gia đình đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng đến trường điều tra, nhưng ban lãnh đạo nhà trường cho biết anh ta đã rời khỏi trường, camera giám sát cũng ghi lại được cảnh anh ta rời đi. Trong báo cáo chỉ ra rằng sự mất tích của giáo viên tâm lý này không liên quan đến trường cấp 3 Phong Lâm.
Người thứ hai là bảo vệ của trường, 45 tuổi. Một năm trước, khi đang làm ca đêm, ông ta đã tự ý rời khỏi vị trí, lén lút ra khỏi cổng trường, không biết đi đâu, và không bao giờ quay trở lại. Cảnh sát điều tra và kết luận rằng sự mất tích của bảo vệ cũng không liên quan đến nhà trường.
Người thứ ba là một giáo viên ngữ văn họ Châu, 45 tuổi.
Vị giáo viên trung học cấp 1 này đã mất tích nửa năm trước. Nhà trường đã tiến hành điều tra chi tiết, nhưng do lúc đó rất nhiều camera trong trường bị hỏng nên cuối cùng cuộc điều tra không có kết quả, trở thành một vụ án treo.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lập tức tra cứu tên giáo viên chủ nhiệm của lớp chuyên Văn 5 năm trước —— vị giáo viên họ Châu này, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp chuyên Văn khối 12, lớp của Tư Hàm 5 năm trước.
Chắc chắn giáo viên này có liên quan đến cái chết của Tư Hàm, chứng minh suy luận "hung thủ trả thù" của hai người hoàn toàn chính xác.
Tiêu Lâu nhìn Ngu Hàn Giang, hít sâu một hơi, nói: "Kẻ thù của nhân vật chính trong cuốn sách Bá tước Monte Cristo có ba người, những người mất tích trong trường cấp 3 Phong Lâm những năm gần đây cũng đúng là ba người, đây không thể là sự trùng hợp."
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Nếu suy đoán của tôi đúng, chủ đề của phòng bí mật là trả thù, ba người mất tích này chắc hẳn đã bị giết —— và bị chôn dưới rừng phong."
Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, xé toạc màn đêm đen kịt, tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm bên tai.
Cùng với tiếng sấm là tiếng mưa như trút nước.
Tiêu Lâu nhìn rừng phong ở xa, cả khu rừng chìm trong mưa, như muốn dùng nước mưa rửa sạch máu ở đó.
Đêm qua có một trận mưa, đêm nay lại bắt đầu mưa to, thời tiết trong thế giới phòng bí mật chắc chắn cũng liên quan đến vụ án, suy luận của họ có đúng hay không, sáng ngày mai sẽ có câu trả lời.
***
Phòng bí mật lá bài 3 Cơ, ngày thứ ba.
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đi đến cổng trường, chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật quan trọng.
Ba học sinh Du Huy, Dịch Như, Tạ Tinh Hà đã lấy lại được bình tĩnh, sau khi vào trường đều cúi đầu bước nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Cô giáo ngữ văn Lâm Nguyệt Nhiên mỉm cười, thân thiện chào hỏi bảo vệ ở cổng.
Cô giáo tiếng Anh Chương Tình hôm nay không mặc váy công sở mà thay vào đó là giày cao gót, quần jean và áo len mỏng. Cô ta mặc một chiếc áo len đỏ cổ chữ V, đeo một chiếc dây chuyền tinh xảo trên cổ. Người phụ nữ này rất có gu ăn mặc, trông rất năng động, sáng sủa và có khí chất.
Cô ta lạnh lùng bước vào tòa nhà văn phòng, mắt không nhìn ngang liếc dọc.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang giả làm giáo viên, vừa trò chuyện vừa sóng vai bước vào tòa nhà văn phòng.
Ngu Hàn Giang nói nhỏ: "Hôm nay cảnh sát sẽ đến. Sau khi trở về, chắc chắn họ đã điều tra chi tiết và thẩm vấn cô giáo hóa học, đồng thời loại trừ khả năng cô giáo hóa học gây án. Lần này đến trường, chắc họ sẽ mở khóa được manh mối về vụ Tư Hàm nhảy lầu 5 năm trước."
Còn Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đã biết về vụ án nhảy lầu này trước cảnh sát một bước. Họ cũng biết ba người mất tích trong những năm gần đây đều có thể liên quan đến vụ án của Tư Hàm.
Nhân vật quan trọng Tư Hàm và mối quan hệ của cô ấy với những nghi phạm hiện tại sẽ thúc đẩy tiến triển của vụ án một cách đáng kể.
8 giờ 30 phút sáng, cảnh sát quả nhiên đã đến.
Cô giáo hóa học vẫn chưa được thả, có thể là do bằng chứng chưa đủ.
Cảnh sát lên tầng sáu tìm hiệu trưởng, Ngu Hàn Giang lập tức dùng áo choàng tàng hình đi theo.
Quả nhiên, sau khi vào văn phòng hiệu trưởng, cảnh sát hỏi thẳng: "Hôm qua khi chúng tôi điều tra cô Tần, cô ấy nói rằng trong trường lan truyền tin đồn về lời nguyền 'oan hồn đòi mạng'. 5 năm trước, học sinh Tư Hàm tự tử bằng cách nhảy lầu, những năm gần đây trường có ba người mất tích, cộng thêm việc Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu hôm trước, tất cả những điều này không thể là sự trùng hợp."
Hiệu trưởng nghiêm nghị: "Cảnh sát, vụ án 5 năm trước, cũng như các vụ mất tích những năm gần đây, sau khi điều tra, các anh đều không tìm thấy bằng chứng 'nhân tạo', tại sao bây giờ đột nhiên..."
Cảnh sát nói: "Một lần trùng hợp là trùng hợp, nhiều vụ án treo như vậy, thầy nghĩ có thể giải thích bằng sự trùng hợp sao?"
Hiệu trưởng im lặng.
Cảnh sát nói: "Cô Tần đã cung cấp cho chúng tôi một thông tin quan trọng. Thứ Tư tuần trước, sau khi kết thúc tiết hóa học, cô ấy và Tạ Tinh Hà đã cùng nhau kiểm tra phòng thí nghiệm và tận mắt chứng kiến Tạ Tinh Hà ký tên, khóa cửa. Lúc đó, chai thuốc đầy, không bị lấy đi, chìa khóa ở trên người cô ấy. Chúng tôi điều tra phát hiện, trên ổ khóa có dấu vết bị cạy, chứng tỏ có người đã quay lại phòng thí nghiệm, cạy cửa lấy thuốc."
Hiệu trưởng sững sờ, không dám tin: "Các anh đang nghi ngờ Tạ Tinh Hà? Học sinh này từ năm lớp 10 đã có thành tích xuất sắc, mỗi lần kiểm tra đều nằm trong top 3 của khối, sao em ấy lại có thể hạ độc bạn học được?"
Cảnh sát nói: "Còn một thông tin quan trọng nữa, cô Tần nói, Tạ Tinh Hà khóa phòng thí nghiệm vào khoảng 18:00, lúc đó đã tan học. Do thứ Năm, thứ Sáu là hai ngày thi tháng của khối 12, cô ấy đi ngang qua tòa nhà dạy học, thấy lớp 12-3 có người nên đã lên xem... người cô ấy nhìn thấy là Ứng Tiểu Nhã, em Tiểu Nhã đang viết 'Tôi phải làm sao' trên vở."
Hiệu trưởng sững người, nói: "Ý anh là?"
Cảnh sát nói: "Ứng Tiểu Nhã đã rơi vào tình huống rất khó khăn, lúc đó cô Tần nghĩ rằng Ứng Tiểu Nhã đang lo lắng về kỳ thi ngày hôm sau, còn an ủi em ấy vài câu, bảo em ấy đừng quá lo lắng, hãy cố gắng hết sức. Khi cô Tần rời khỏi tòa nhà dạy học, Ứng Tiểu Nhã và Tạ Tinh Hà đều ở trong lớp học, tối thứ Tư, hai học sinh này là những người cuối cùng rời khỏi trường."
Cảnh sát dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thứ Năm, thứ Sáu là ngày thi, chỗ ngồi của tất cả học sinh trường cấp 3 Phong Lâm sẽ bị xáo trộn, phòng thi của Ứng Tiểu Nhã ở 10-7. Sau khi thi xong, thứ Bảy, Chủ nhật trường được nghỉ, giáo viên chấm bài trực tuyến, trong thời gian này, hung thủ không có cơ hội ra tay. Mãi đến thứ Hai đi học, hung thủ mới lập tức giết chết Ứng Tiểu Nhã."
Hiệu trưởng cau mày: "Cảnh sát, các anh đã có nghi phạm?"
Cảnh sát nói: "Người hạ độc chính là người đã quay lại phòng thí nghiệm lấy thuốc vào thứ Tư tuần đó. Người đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu là một người khác, chúng tôi đã dùng thiết bị kiểm tra dấu chân trên sân thượng, lúc đó còn có sự hiện diện của người thứ hai, hơn nữa mảnh khăn quàng cổ của Ứng Tiểu Nhã còn sót lại trên sân thượng cho thấy lúc đó rất có thể đã xảy ra xô xát." ( app truyện T Y T )
Cuối cùng, cảnh sát kết luận: "Trường học của thầy có thể đang che giấu một kẻ giết người hàng loạt, chúng tôi cần phong tỏa toàn bộ trường học, tiến hành điều tra toàn diện đối với tất cả giáo viên, mong hiệu trưởng hợp tác."
Hiệu trưởng đau đầu xoa thái dương: "Tôi tất nhiên sẽ hợp tác, nhưng hy vọng cảnh sát có thể giảm thiểu ảnh hưởng, mấy ngày nay trong trường ai cũng hoang mang lo lắng, khối 12 sắp thi đại học rồi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của các em."
Cảnh sát gật đầu, quay người xuống lầu, bảo đồng nghiệp đi cùng dùng dây cảnh giới bao vây toàn bộ trường học.
Ngu Hàn Giang rời khỏi văn phòng —— quả nhiên, cảnh sát trong thế giới phòng bí mật cuối cùng đã chia nhỏ vụ án và liên kết nó với vụ án nhảy lầu 5 năm trước, họ sẽ sớm lục soát bàn làm việc của tất cả giáo viên, thu thập được rất nhiều thông tin —— bao gồm cả cuốn sách trong ngăn kéo của Chương Tình, vở làm văn mà Lâm Nguyệt Nhiên cất giữ, v.v., những nghi phạm này cũng sẽ sớm bị cảnh sát triệu tập.
Tạ Tinh Hà rất đáng ngờ, kẻ hạ độc rất hiểu biết về tình trạng ngộ độc phosphor hữu cơ, liều lượng cũng nắm bắt rất tốt, tiết hóa học thứ Tư tuần trước cô Tần vừa giảng những kiến thức này, Tạ Tinh Hà là học bá, nghe một lần là hiểu. Nếu y rời đi cùng cô giáo rồi tìm cơ hội quay lại, cạy khóa lấy thuốc phosphor hữu cơ, sẽ rất dễ dàng thực hiện được.
Bởi vì khóa cửa, khóa tủ thuốc đều do y khóa, có lẽ lúc khóa cửa y đã cố tình không khóa kỹ.
Cô giáo tiếng Anh, cô giáo ngữ văn không liên quan nhiều đến vụ án hạ độc, họ không đủ hiểu biết về kiến thức hóa học, hơn nữa bằng chứng tìm thấy thuộc về hai người này đều liên quan đến việc trả thù, làm giả thư tuyệt mệnh, giống như là hung thủ đã đẩy Ứng Tiểu Nhã xuống lầu hơn.
Bức thư tình không rõ nguồn gốc cũng có thể do Tạ Tinh Hà viết.
Ngu Hàn Giang tìm thấy Tiêu Lâu, kể lại suy luận của mình cho cậu nghe: "Tôi dám chắc là Tạ Tinh Hà đã hạ độc, cậu ta làm như vậy có lẽ là để cảnh báo, ai trong hai người Du Huy hoặc Ứng Tiểu Nhã bị trúng độc cũng không quan trọng, bởi vì nếu một trong hai người bị trúng độc, người kia chắc chắn sẽ đến bệnh viện cấp cứu, chỉ cần rời khỏi trường học sẽ không bị giết. Hơn nữa, vụ án hạ độc sẽ khiến cảnh sát điều tra, làm cản trở hung thủ thực sự gây án."
Tiêu Lâu sững người: "Vậy nghĩa là, thực ra Tạ Tinh Hà đang cứu Ứng Tiểu Nhã?!"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Bức thư tình được in ra chắc cũng là do cậu ta viết, trong thư tình có lẽ ẩn giấu bí mật gì đó, chúng ta hãy xem xét kỹ lại."
Trí nhớ của Tiêu Lâu rất tốt, cậu nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, rồi viết lại nội dung bức thư tình đã xem lên giấy.
Tiểu Nhã:
Phải chăng anh đã tương tư em mất rồi.
Rời xa em trái tim anh ngừng đập
Đi nơi nào lòng cũng nghĩ về em
Trong sâu thẳm tim anh toàn là hình bóng của em
Vòng tay anh luôn khao khát ôm em vào lòng
Ba năm dài lẳng lặng đi bên em
Ngày ngày kề cận mong em mãi sống trong bình an.
Lúc đầu khi xem, Tiêu Lâu chỉ cảm thấy bức thư tình này dùng từ rất sến súa, bây giờ xem kỹ lại...
Lưng cậu chợt cứng đờ: "Chữ cái đầu tiên của mỗi dòng, ghép lại là —— Phải rời đi trong vòng ba ngày?"
Ngu Hàn Giang sững người, nhìn bức thư tình theo chiều dọc, chữ cái đầu tiên của mỗi dòng quả thực là "Phải rời đi trong vòng ba ngày", dòng cuối cùng còn đề cập đến "sống", "bình an", trong đó chữ "sống" được in đậm, đây là đang ám chỉ cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày tháng ở cuối bức thư tình là thứ Sáu tuần trước, phải rời đi trong vòng ba ngày, tức là bảo Ứng Tiểu Nhã đừng đến trường vào thứ Hai.
Liên hệ với việc Ứng Tiểu Nhã đã ăn socola có chứa một lượng nhỏ độc tố vào thứ Hai...
Nếu bức thư tình là do Tạ Tinh Hà viết, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Tạ Tinh Hà biết rất nhiều chuyện bên trong, dự cảm Ứng Tiểu Nhã sẽ bị giết, vì vậy đã nhét trước một bức thư tình được in ra vào cặp sách của cô, cảnh báo cô đừng đến trường vào thứ Hai, nhưng Ứng Tiểu Nhã không hiểu, thứ Hai vẫn đến. Tạ Tinh Hà đành phải ra tay, tẩm độc vào socola, khiến Du Huy hoặc Ứng Tiểu Nhã bị trúng độc phải đến bệnh viện, như vậy, hai người đi bệnh viện cấp cứu, hung thủ sẽ không có cơ hội giết Ứng Tiểu Nhã.
Đáng tiếc vẫn là sai một nước cờ, việc cô giáo hóa học và thầy thể dục đột ngột đổi tiết học nằm ngoài dự đoán của Tạ Tinh Hà. Ứng Tiểu Nhã rời khỏi tầm mắt của y, hung thủ đã lên kế hoạch từ lâu lập tức tìm cơ hội, lừa Ứng Tiểu Nhã lên sân thượng, đẩy cô xuống lầu...
Tạ Tinh Hà đeo băng đen trên cánh tay, quả thực là đang tưởng nhớ Ứng Tiểu Nhã.
Vì lý do nào đó, Tạ Tinh Hà không thể nói thẳng với Ứng Tiểu Nhã rằng cô sẽ bị giết, mà ám chỉ bằng thư tình, hạ độc bằng socola... nhưng vẫn không cứu được cô gái này.
***
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang thảo luận về vụ án thì đột nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng hét chói tai ——
Tiếng hét đến từ rừng phong của trường.
Ngay khi nghe thấy tiếng hét, Tiêu Lâu không chút do dự chạy ra ngoài bằng giày tăng tốc.
Do mưa lớn liên tục hai đêm, cây cối trong rừng phong đổ rất nhiều, nhà trường đã mời công nhân vệ sinh đến dọn dẹp, khi Tiêu Lâu nghe thấy tiếng hét chạy đến, hai cô lao công đang ngồi xổm bên cạnh với vẻ mặt tái nhợt.
Tiêu Lâu nhìn theo ánh mắt của họ.
Chỉ thấy dưới mặt đất ẩm ướt do nước mưa ngâm trong rừng phong, lộ ra một bàn tay.
—— Xương trắng, thật sự rất ghê rợn!
Xung quanh có không ít giáo viên đi ngang qua nghe thấy tiếng hét chạy đến xem, tất cả đều bị cảnh tượng này dọa cho mặt mày tái mét. Có người hét lên: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" "Hình như cảnh sát đang ở trường, tôi đi gọi họ!"
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, Ngu Hàn Giang bình tĩnh đi theo sau cảnh sát.
Đứng trong đám đông, anh và Tiêu Lâu trao đổi ánh mắt.
Việc xuất hiện xương người chết trong rừng phong đã gây chấn động tất cả lãnh đạo nhà trường, cảnh sát nhanh chóng dùng dây cảnh giới bao vây toàn bộ rừng phong. Họ nhanh chóng tìm xẻng, đào vị trí xuất hiện xương trắng.
Từng mảnh xương người như bị "rắc đều" khắp rừng phong.
Càng đào sâu xuống đất trong rừng phong, xương xuất hiện... càng lúc càng nhiều, nhiều không đếm xuể.
Sắc mặt của ban lãnh đạo nhà trường đen như vừa đi đào than ở Châu Phi về, sắc mặt của cảnh sát cũng rất khó coi. Hai cô lao công lắp bắp làm biên bản, lá phong trong rừng vẫn không ngừng rơi xuống, rắc lên những mảnh xương trắng vừa đào được…
Cảnh tượng kỳ quái khiến Tiêu Lâu dựng tóc gáy.
Ngu Hàn Giang ghé sát tai cậu, nhỏ giọng nói: "Xem ra, suy luận của chúng ta rất gần với sự thật, những người mất tích quả nhiên bị chôn ở rừng phong. Giáo sư Tiêu, lát nữa phiền cậu đi theo pháp y kiểm tra xương cốt, xem nguyên nhân cái chết của họ."
Pháp y nhanh chóng đến nơi, Tiêu Lâu khoác áo choàng tàng hình đi vào.
Những mảnh xương nằm rải rác khắp nơi được pháp y nhanh chóng ghép lại, tạo thành ba hình người.
Xương chậu nam nữ có sự khác biệt rõ ràng, Tiêu Lâu liếc mắt một cái đã nhận ra cả ba đều là nam giới. Từ tình trạng phát triển của xương cốt, một người là thanh niên khoảng 25 tuổi, hai người còn lại là trung niên khoảng 40 tuổi, trùng khớp với độ tuổi của những người mất tích.
Từ mức độ phân hủy và biến đổi hình thái của xương cốt, có thể suy đoán sơ bộ thời gian tử vong của ba người cũng trùng khớp với thời gian mất tích; hơn nữa, ba người này dường như đã bị bạo hành trước khi chết.
Người thanh niên đầu tiên, khoảng 25 tuổi, hộp sọ có vết lõm rõ ràng do bị vật cùn đập vào, hốc mắt bị vỡ vụn, các xương khác trên cơ thể không có vết thương rõ ràng, nguyên nhân cái chết có thể là do xuất huyết não do hộp sọ bị vỡ.
Người đàn ông trung niên thứ hai, xương ức bên trái có dấu vết rõ ràng do vật sắc nhọn đâm vào, giữa hai xương sườn cũng có vết hằn tương tự, có thể là bị đâm liên tiếp ba nhát vào ngực, trúng tim, dẫn đến ngừng tim mà chết.
Người đàn ông trung niên thứ ba, xương móng rõ ràng bị gãy, cho thấy cổ từng bị siết chặt, không loại trừ khả năng tử vong do ngạt thở cơ học —— tức là rất có thể bị siết cổ đến chết.
Ba người chết vì những nguyên nhân khác nhau, nhưng có một điểm chung ——
Bị phân xác sau khi chết.
Vì thi thể bị phân xác và chôn trong rừng phong, nên hôm nay khi đào lên, xương cốt nằm rải rác khắp nơi, pháp y phải mất rất nhiều công sức mới ghép lại được thành ba hình người hoàn chỉnh.
Đội trưởng hình sự sa sầm mặt nói: "Kết quả thế nào?"
Pháp y đeo khẩu trang, nhỏ giọng nói: "Cả ba nạn nhân đều là nam giới, phán đoán ban đầu, nguyên nhân cái chết là do hộp sọ bị vỡ do vật cùn, tim ngừng đập do vật sắc nhọn đâm vào ngực và ngạt thở cơ học."
Kết luận của pháp y chính thức trùng khớp với Tiêu Lâu.
Tiêu Lâu khoác áo choàng tàng hình nhanh chóng rời khỏi hiện trường, gặp Ngu Hàn Giang và kể lại những thông tin mình biết cho anh.
Ngu Hàn Giang trầm mặt nói: "Ba người này, chính là hung thủ sát hại Tư Hàm."
Tiêu Lâu gật đầu đồng tình: "Xem ra, người báo thù này đã giải quyết xong những kẻ đã giết Tư Hàm."
Đứng trên hành lang tầng ba, Ngu Hàn Giang nhìn về phía rừng phong xa xa với ánh mắt sâu thẳm, anh sắp xếp lại suy nghĩ, từng chút một chải chuốt lại tất cả các manh mối.
Anh khẽ nói: "Vụ án Ứng Tiểu Nhã ngã lầu là màn khói che mắt, vụ án Tư Hàm mới là mạch truyện chính của phòng bí mật này. 5 năm trước, không rõ Tư Hàm đã xảy ra chuyện gì ở trường học, bị ba người này liên thủ sát hại, bọn chúng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, đẩy Tư Hàm xuống lầu, đồng thời giả mạo thư tuyệt mệnh, lan truyền tin đồn 'ác quỷ đòi mạng', 'lời nguyền chết chóc' trong trường."
"Bọn chúng làm việc quá hoàn hảo, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều không hề nghi ngờ về vụ án Tư Hàm nhảy lầu, cảnh sát không tìm ra manh mối, báo cáo của nhà trường cũng đề cập đến việc Tư Hàm có thể là do tâm lý yếu đuối, thi cử không tốt nên nghĩ quẩn tự sát."
"Chuyện này nhanh chóng lắng xuống, học sinh khi nhắc đến cũng chỉ giải thích bằng 'lời nguyền'."
"Tuy nhiên, Tư Hàm vẫn còn một người thân —— người đó rất quan tâm đến Tư Hàm, không tin cô ấy tự sát, nên đã quay lại trường cấp 3 Phong Lâm để điều tra. Người đó rất thông minh, cuối cùng đã điều tra rõ chân tướng vụ án Tư Hàm nhảy lầu, tìm ra ba hung thủ, và dùng ba cách thức tàn nhẫn là đập vỡ đầu, đâm xuyên tim và siết cổ để giết chết ba người này."
"Chỉ có lòng thù hận tột độ, mới có thể phân xác sau khi giết người, và chôn các mảnh thi thể trong rừng phong của trường —— rừng phong này, đối diện với tòa nhà văn phòng nơi Tư Hàm rơi xuống năm xưa, giống như một loại hiến tế bằng máu."
Kẻ sát nhân hoàn toàn có thể phi tang xác ở nơi khác, nhưng lại chôn ba người trong rừng phong của trường, chẳng phải là để tế Tư Hàm hay sao?
Nghe đến đây, Tiêu Lâu cảm thấy lạnh sống lưng.
—— Đây là một ngôi trường bị nguyền rủa. Lá phong đỏ như vậy, là vì nó đã hấp thụ quá nhiều máu.
Khoảnh khắc bước vào phòng bí mật, thông tin gợi ý cuối cùng trong màn hình chính là bí mật quan trọng nhất của phòng bí mật 3 Cơ.
Bí mật của rừng phong, cuối cùng đã được hé lộ.
Tất cả sự thật, sắp được phơi bày!