Cậu thiếu niên Chuồn bảo những người không tham gia trò chơi như Tiêu Lâu, Diệp Kỳ… sang phòng nghỉ bên cạnh.
Phòng VIP này có phòng ngoài và phòng trong, phòng ngoài rộng rãi, đặt một bàn chơi bài có thể chứa tối đa 10 người; phòng trong là phòng nghỉ, hai phòng được ngăn cách bởi cửa kính suốt từ sàn đến trần nhà. Như vậy, những người không chơi có thể vào phòng trong mà quan sát, vừa có thể nhìn rõ tình hình trên bàn bài, lại không ảnh hưởng đến những người đang chơi.
Sau khi dẫn các đồng đội đến phòng trong, Tiêu Lâu phát hiện phòng nghỉ chu đáo chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây cho mọi người, nhưng mọi người đều không có tâm trạng ăn uống, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tiêu Lâu chủ động an ủi các đồng đội: “Trò chơi đánh bài, đều có phần may rủi, hơn nữa, đây cũng không phải là ván bài sinh tử, tệ lắm thì thua hết, chúng ta lại đi kiếm tiền thôi.”
Câu nói “điềm” này khiến Diệp Kỳ không nhịn được cười: “Đúng rồi, nếu không được thì em có thể đi hát rong kiếm xèn.”
Lão Mạc nói: “Công ty thiết kế của chú cũng có thể hoạt động trở lại kiếm tiền.”
Long Sâm nói: “Không biết ở đây có thiếu huấn luyện viên thể thao không? Hoặc là, em đi làm huấn luyện viên thể hình cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT