Sau khi Tạ Viễn lấy lời khai xong, hắn gặp quản lý chị Trần đang đợi mình ở sảnh. Chị Trần cúi đầu đầy áy náy: "Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên ở cạnh cô Lương, nếu tôi không đi, cô ấy cũng sẽ không bị người ta..."
Tạ Viễn mệt mỏi lau mắt, đeo khăn quàng cổ và mũ, khàn giọng ngắt lời: "Giờ nói những điều này cũng vô ích. Tôi về trước, hai đứa nhỏ còn đang ở nhà đợi. Còn nữa, chuyện của Đình Đình tạm thời đừng công bố ra ngoài, phiền cô lo liệu phía phòng làm việc, đợi khi sự việc được điều tra rõ ràng, tôi sẽ lo liệu tang lễ cho Đình Đình."
Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi. Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu ra khỏi đồn cảnh sát, vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Tạ Viễn.
Nhìn theo bóng lưng họ khuất dần ở cửa, Tiêu Lâu khẽ thở dài: "Cho dù động cơ gây án của hung thủ là gì, Lương Đình mất đi, người đáng thương nhất vẫn là hai đứa trẻ."
Ngu Hàn Giang nhỏ giọng nói: “Tạ Viễn chắc sẽ tạm thời giấu bọn trẻ, hy vọng chuyện này đừng ảnh hưởng tiêu cực quá nhiều đến chúng."
Tiêu Lâu gật đầu, xoay người lên xe, cùng Ngu Hàn Giang về nhà.
Về đến nhà đã là một giờ rưỡi sáng, Ngu Hàn Giang tắm nước nóng rồi trở về phòng ngủ nằm xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play