Cách sử dụng áo choàng tàng hình đúng là hai người nên đi vào những thời điểm khác nhau để thu thập được nhiều thông tin hơn.
Ngu Hàn Giang khoác áo choàng, lặng lẽ theo sau các cảnh sát mà không ai hay biết.
Cảnh sát đến trung tâm kiểm soát để xem camera, nhưng tiếc là camera lớp 12-3 đã hỏng. Vụ việc của Ứng Tiểu Nhã xảy ra trong khoảng 11:30-11:45, đoạn camera chỉ ghi được cảnh cô đi vào tòa Sùng Văn của khối lớp 12, sau đó đi qua hành lang nối trên không để sang tòa Hành Tri bên cạnh.
Bóng dáng cô xuất hiện ở góc tòa Hành Tri rồi sau đó hoàn toàn mất dấu.
Cảnh sát cau mày: "Camera trường hỏng bao lâu rồi?"
Hiệu trưởng ngượng ngùng giải thích: "Hỏng từ năm ngoái, định thay camera mới nhưng thành phố không duyệt kinh phí..."
Cảnh sát tỏ vẻ khó chịu, camera hoàn toàn vô dụng nên họ đành sang phòng bên cạnh để thẩm vấn nhanh học sinh lớp 12-3. Du Huy, Tạ Tinh Hà và các cán bộ lớp là nhóm đầu tiên được thẩm vấn.
Cảnh sát hỏi Du Huy: "11:30-11:45 cậu ở đâu?"
Du Huy: "Chơi bóng rổ, cả lớp bọn tôi đều ở sân bóng rổ."
Cảnh sát: "Mối quan hệ của cậu với Ứng Tiểu Nhã thế nào? Lúc đó có thấy cô ấy đi đâu không?"
Du Huy cau mày hỏi lại: "Tiểu Nhã có chuyện gì vậy? Sao lúc điểm danh không thấy em ấy?"
Cảnh sát: "Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước."
Du Huy nhướng mày: "Các anh không nói cho tôi biết em ấy ở đâu thì tôi trả lời thế nào được?!"
Du Huy rõ ràng đang trong thời kỳ nổi loạn, cũng chẳng sợ cảnh sát, có thể thấy cậu ta thực sự rất lo lắng cho Ứng Tiểu Nhã.
Hai cảnh sát nhìn nhau, nữ cảnh sát nhẹ nhàng nói: "Cô ấy nhảy lầu... đã mất rồi."
Du Huy sững người, khi hiểu ra ý của đối phương, cả khuôn mặt lập tức co giật. Cậu ta kích động đứng dậy, quay người định chạy ra ngoài: "Tiểu Nhã đâu? Tôi phải gặp em ấy!"
Nữ cảnh sát vội kéo cậu thiếu niên đang kích động lại: "Cậu bình tĩnh đã!"
Du Huy bị ép ngồi xuống ghế, ngồi thẫn thờ một lúc lâu rồi dùng hai tay che mặt, vai không ngừng run rẩy.
Nữ cảnh sát không đành lòng, vỗ nhẹ vai cậu ta: "Đừng kích động, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng làm rõ nguyên nhân cái chết của Ứng Tiểu Nhã. Du Huy, mong cậu có thể hợp tác."
Đội trưởng cảnh sát lạnh nhạt nói: "Theo giáo viên, cậu và Ứng Tiểu Nhã đang yêu nhau, cậu còn thường xuyên tặng socola cho cô ấy đúng không?"
Du Huy hoàn hồn, đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên đứng bật dậy như con thú bị thương, gầm lên: "Yêu đương con khỉ! Em ấy là em họ của tôi, dì hai đi làm xa nên gửi em ấy ở tạm nhà tôi! Giáo viên bị thần kinh à? Thấy con trai con gái đi gần nhau là yêu đương? Đệt! Tôi coi em ấy như em gái ruột! Quan tâm em ấy thì sao?!"
Cảnh sát bị Du Huy quát đến ngây người, Ngu Hàn Giang cũng rất bất ngờ về câu trả lời này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, khi Du Huy tặng quà cho Ứng Tiểu Nhã, cậu ta từng nói "anh mua quà sinh nhật cho em", cậu ta tự xưng là "anh", thì ra là vì lý do này — có vẻ đây là một hiểu lầm.
Vậy thì, bức thư tình là do Tạ Tinh Hà gửi ư? Hay là vụ án này còn liên quan đến những người khác?
Ngu Hàn Giang cau mày vừa suy nghĩ vừa chăm chú nghe cảnh sát thẩm vấn.
Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Em gái cậu gần đây có gì bất thường không?"
Du Huy trầm mặt suy nghĩ một lúc, ngồi xuống ghế nói: "Tuần trước em ấy đột nhiên như người mất hồn, tôi hỏi chuyện gì cũng không nói, trong giờ học cứ thẫn thờ, trên đường về nhà còn suýt vấp ngã mấy lần."
Cảnh sát đưa bức thư tình tìm thấy trong cặp Ứng Tiểu Nhã cho cậu ta xem: "Cậu biết ai gửi không?"
Du Huy nhíu mày: "Không biết. Em gái tôi xinh quá nên hay có người bỏ thư tình vào cặp. Biết là ai thì tôi đã đánh cho một trận rồi! Lũ ruồi nhặng phiền phức thật, còn bỏ đồ ăn vào cặp em ấy, tôi vứt hết!"
Du Huy rõ ràng rất sốc, có vẻ như sắp phát điên đến nơi.
Cảnh sát nói ngắn gọn, lấy bằng chứng tìm thấy trong lớp học ra: "Socola này của cậu phải không?"
Du Huy gật đầu: "Là của tôi, bọn tôi đều thích ăn này, tôi hay mang theo bên người."
Cảnh sát lại đưa ra bức thư tuyệt mệnh tìm được: "Đây là chữ của Ứng Tiểu Nhã phải không?"
Mắt Du Huy đột nhiên trợn to: "Không thể nào! Em ấy không yếu đuối như vậy, sao có thể tự sát chỉ vì thi không tốt! Thư tuyệt mệnh này không phải em ấy viết, làm sao có thể tự sát được? Ba mẹ tôi còn nói tối nay về nhà tổ chức sinh nhật cho em ấy... không thể nào..."
Du Huy kích động, liên tục lặp lại "không thể nào", cảnh sát đành phải tạm cho cậu ta về.
Du Huy lê bước ra ngoài như người mất hồn.
Người tiếp theo được thẩm vấn là lớp trưởng Tạ Tinh Hà. Cậu học sinh này luôn bình tĩnh, lịch sự trả lời câu hỏi của cảnh sát, nói rằng y và Ứng Tiểu Nhã chỉ là bạn cùng lớp bình thường.
Khi nghe tin Ứng Tiểu Nhã qua đời, hai tay Tạ Tinh Hà hơi run, sắc mặt tái nhợt.
Sau đó dù cảnh sát hỏi gì, Tạ Tinh Hà đều lạnh lùng trả lời: "Không biết."
Cảnh sát lấy sách ra: "Cuốn 'Bá tước Monte Cristo' này được tìm thấy trong cặp của cậu."
Lưng Tạ Tinh Hà hơi cứng lại, lạnh lùng nói: "Trong cặp có một cuốn danh tác thì sao? Tôi thích đọc sách, ngoài 'Bá tước Monte Cristo' ra, tôi còn đọc 'Những người khốn khổ', 'Chiến tranh và hòa bình', 'Đồi gió hú'... hầu hết các danh tác thế giới tôi đều đã đọc qua."
Cảnh sát cũng không thể kết luận gì từ một cuốn sách, đành phải cho Tạ Tinh Hà về.
Tạ Tinh Hà và Du Huy đều có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ, lúc đó mọi người đều thấy hai người đang chơi bóng rổ ở sân, hơn nữa cả hai đều không có động cơ giết người, những người khác không thân với Ứng Tiểu Nhã nên không cung cấp được thông tin hữu ích.
Thời gian áo choàng tàng hình của Ngu Hàn Giang sắp hết, anh lập tức quay đi, đến rừng phong gặp Tiêu Lâu.
***
Bên ngoài rừng phong.
Tiêu Lâu giả làm giáo viên của trường, bình tĩnh ngồi trên ghế gỗ, cẩn thận sắp xếp lại các đầu mối hiện có. ( truyện trên app t.y.t )
Cậu vốn đã có vẻ ngoài tuấn tú, lúc suy nghĩ nghiêm túc còn đẹp trai hơn bình thường, thu hút nhiều ánh nhìn tò mò của học sinh đi ngang qua, nhưng cậu vẫn bình tĩnh tự nhiên, không hề bận tâm đến chuyện "bị vây xem".
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Tiêu Lâu ngẩng đầu lên, vội hỏi: "Đội... thầy Ngu, có phát hiện gì không?"
Ngu Hàn Giang ngồi xuống, liếc nhìn đám học sinh ở xa, ghé sát tai cậu, cố tình hạ thấp giọng nói: "Cảnh sát đến lớp 12-3 thu thập chứng cứ, tìm thấy socola, thư tình, hạc giấy, Bá tước Monte Cristo, giống với những chứng cứ chúng ta thu thập được trước đó. Ngoài ra, còn tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh trên bàn Ứng Tiểu Nhã, trong đó viết — xin lỗi ba mẹ và thầy cô, cô ấy đã mất niềm tin vào cuộc sống, muốn kết thúc đời mình ở tuổi 18, chữ viết trong thư cũng giống với chữ của Ứng Tiểu Nhã."
Ngu Hàn Giang dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trên sân thượng chỉ có dấu chân của một mình Ứng Tiểu Nhã, lan can chỗ cô ấy nhảy xuống cũng không thấy có gì bất thường — tất cả những manh mối này đều cho thấy đây là vụ tự sát."
Ngay lúc này, trong màn hình trong suốt của cả hai cùng xuất hiện gợi ý.
Kết quả suy luận phòng bí mật 3 Cơ — Ứng Tiểu Nhã tự sát? Có/Không. Chú ý: phán đoán sai sẽ vượt ải thất bại.
Tiêu Lâu không do dự nhấn "Không", cậu nhìn Ngu Hàn Giang nói: "Không phải tự sát."
Ngu Hàn Giang gật đầu, không quan tâm đến màn hình, hỏi: "Cậu có phát hiện gì?"
Tiêu Lâu hít sâu một hơi, sắp xếp lại từ ngữ rồi nhanh chóng nói: "Kết luận ban đầu của pháp y là chết do ngã từ trên cao dẫn đến vỡ xương sọ và xuất huyết não, nhưng tôi phát hiện có điểm không đúng. Người bình thường sau khi chết, đồng tử sẽ giãn to, nhưng đồng tử của Ứng Tiểu Nhã lại co nhỏ bất thường — đồng tử co nhỏ là triệu chứng đặc biệt phải chú ý trong giám định độc chất pháp y, chỉ khi bị ngộ độc các chất nhóm carbamate[1], phosphor hữu cơ[2] mới xuất hiện."
[1] Carbamate: Là một nhóm hợp chất hữu cơ được sử dụng chủ yếu làm thuốc trừ sâu, triệu chứng của ngộ độc carbamate có thể bao gồm chảy nước bọt, co giật, khó thở, và rối loạn tiêu hóa. Các triệu chứng này thường xuất hiện nhanh chóng sau khi tiếp xúc.
[2] Phosphor hữu cơ: Là một loại hợp chất hữu cơ chứa phốt pho, cũng được sử dụng rộng rãi trong nông nghiệp như thuốc trừ sâu. Triệu chứng của ngộ độc phosphor hữu cơ tương tự như carbamate nhưng có thể nghiêm trọng hơn, bao gồm nhịp tim chậm, co giật, và hôn mê. Ngộ độc phospho hữu cơ có thể dẫn đến tử vong nếu không được điều trị kịp thời
Ngu Hàn Giang giật mình: "Ngộ độc thuốc?"
Tiêu Lâu gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy. Carbamate, phospho hữu cơ đều là thành phần phổ biến trong thuốc trừ sâu, dễ mua. Sau khi trúng hai loại độc này, đồng tử của nạn nhân sẽ co nhỏ, sợi cơ co giật bất thường — rất có khả năng Ứng Tiểu Nhã đã bị đầu độc."
Ngu Hàn Giang thực sự muốn giơ ngón cái cho Tiêu Lâu.
Nghe nói, khi học cao học Giáo sư Tiêu đã học về giám định độc chất, rất quen thuộc với các triệu chứng sau khi trúng độc, vì vậy Tiêu Lâu có thể nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường trên thi thể.
Ứng Tiểu Nhã đã bị đầu độc trước khi rơi từ trên cao xuống, hiển nhiên không phải tự sát.
— Đây là một vụ án giết người có tính toán kỹ lưỡng.
Thực ra ngay khi Ứng Tiểu Nhã rơi xuống, Ngu Hàn Giang đã có linh cảm, cô không tự sát.
Nếu chỉ đơn thuần là tự sát, phòng bí mật 3 Cơ không cần cho họ vào điều tra phá án, vì những manh mối này quá rõ ràng là có chủ ý, đặc biệt là bức thư tuyệt mệnh để lại trên bàn của nạn nhân.
Không phải tự sát, vậy kẻ giết người là ai?
Ngu Hàn Giang nhanh chóng lướt qua danh sách nghi phạm trong đầu, nói: "Lúc nãy khi cảnh sát thẩm vấn, xuất hiện một thông tin hữu ích, Du Huy và Ứng Tiểu Nhã không phải người yêu mà là anh em họ, Ứng Tiểu Nhã đang ở tạm nhà Du Huy."
Tiêu Lâu bừng tỉnh: "Thảo nào... tôi nhớ lúc Du Huy tặng quà có nói 'anh mua quà sinh nhật cho em', tôi còn tưởng Du Huy lớn tuổi hơn nên tự xưng 'anh', hóa ra họ thực sự là anh em."
Tiêu Lâu dừng một chút rồi nói tiếp: "Lúc nãy cảnh sát thẩm vấn Dịch Như, cô ấy cũng khai hạc giấy là quà sinh nhật định tặng cho Ứng Tiểu Nhã. Tôi vừa đi hỏi ở cửa hàng tạp hóa, lúc đó cô ấy thực sự có đến mua hai gói khoai tây, có chứng cứ ngoại phạm."
Ngu Hàn Giang nói: "Vậy loại trừ khả năng giết người vì tình. Dịch Như, Du Huy và Tạ Tinh Hà đều không phải hung thủ."
Suy luận lại rơi vào bế tắc.
Hiện tại chỉ biết tên những học sinh này, nếu cả ba người này không phải hung thủ thì có lẽ hung thủ là học sinh lớp khác, chưa xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, cốt truyện sẽ dần dần xuất hiện nhân vật mới.
Hoặc hung thủ cũng có thể là giáo viên...
Tiêu Lâu hỏi: "Bức thư tình in và cuốn 'Bá tước Monte Cristo' có manh mối gì không?"
Ngu Hàn Giang nói: "Du Huy bảo em gái cậu ta xinh, hay nhận được thư tình, nguồn gốc bức thư hiện chưa thể xác định. Còn về 'Bá tước Monte Cristo', khi cảnh sát nhắc đến, tôi thấy biểu hiện của Tạ Tinh Hà không bình thường, cậu có ý kiến gì không?"
Tiêu Lâu trầm ngâm: "Chủ đề của cuốn sách này là trả thù. Nam chính trong truyện bị hai kẻ tiểu nhân và một vị thẩm phán hãm hại, đẩy vào ngục tối. Nam chính chịu nhiều khổ cực trong tù, may mắn gặp được một vị linh mục già, người này dạy anh ta đủ loại kiến thức, cho anh ta biết kẻ hãm hại mình là ai, còn tiết lộ vị trí một kho báu. Sau khi linh mục già qua đời, nam chính vượt ngục, tìm thấy kho báu, trở thành người giàu, đổi tên thành 'Bá tước Monte Cristo', sau khi lên kế hoạch kỹ lưỡng đã trả thù thành công."
"Trả thù..." Ngu Hàn Giang nhíu mày: "Cái chết của Ứng Tiểu Nhã, chẳng lẽ là giết người vì thù?"
"Trong cặp Tạ Tinh Hà có cuốn sách này, có lẽ cậu ta có liên quan đến chủ đề 'trả thù'?" Tiêu Lâu đau đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: "Còn cả lời nguyền nữa, từ khóa này hiện tại cũng chưa có manh mối gì."
"Manh mối không đủ, vụ án này cũng không thể điều tra xong trong một ngày." Ngu Hàn Giang bình tĩnh nói: "Nếu tôi đoán không sai, ngày mai cảnh sát sẽ quay lại."
"Ý anh là họ sẽ có bằng chứng nạn nhân bị đầu độc, quay lại trường để điều tra tiếp phải không?"
"Ừm." Ngu Hàn Giang gật đầu: "Cậu là pháp y, mới nhìn một cái đã biết nạn nhân bị đầu độc, nhưng phần lớn người thách đấu không phải pháp y, hoàn toàn không để ý đến sự bất thường về đồng tử co nhỏ của nạn nhân. Vì vậy, chắc chắn phòng bí mật sẽ thông báo cho người thách đấu biết Ứng Tiểu Nhã đã bị đầu độc bằng cách khác."
"Có lý." Tiêu Lâu lập tức hiểu ra: "Nếu không có manh mối này, suy luận của người thách đấu sẽ rơi vào bế tắc. Tôi là pháp y nên có thể nắm được nguyên nhân thực sự cái chết của Ứng Tiểu Nhã trước. Những người thách đấu khác, rất có khả năng sẽ biết sự thật này khi cảnh sát quay lại trường điều tra vào ngày mai."
Ngu Hàn Giang quay lại nhìn cậu, trong mắt đầy sự khen ngợi: "May là có cậu, nắm được bằng chứng nạn nhân bị đầu độc trước, đây là lợi thế của chúng ta, phải nên tận dụng."
Tiêu Lâu sững người, nói: "Ý của đội trưởng Ngu là lục soát chất độc trong trường trước?"
Ngu Hàn Giang dứt khoát đứng dậy, nói: "Chắc chắn hung thủ chưa kịp xử lý sạch sẽ bằng chứng đầu độc, nếu không độ khó của phòng bí mật này sẽ quá cao. Chúng ta đợi đến tối, sau khi học sinh và giáo viên về hết sẽ đi thu thập manh mối... À, đèn đường hỏng trong rừng phong chắc chắn sẽ có tác dụng, tối nay phải vất vả rồi."
Tiêu Lâu cũng đứng lên, gật đầu nói: "Được, về thu thập chứng cứ anh là chuyên gia, tôi nghe theo anh sắp xếp."
Ngu Hàn Giang đã phá được nhiều vụ án hình sự như vậy, có một pháp y bên cạnh, hiệu quả thật sự được nhân đôi. Hơn nữa, Tiêu Lâu rất tin tưởng anh, sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp của anh, điều này càng hiếm có.
Đối diện với đôi mắt trong veo của Tiêu Lâu, Ngu Hàn Giang chợt nghĩ, được gặp Tiêu Lâu làm bạn đồng hành trong Thế Giới Lá Bài này, thật là một may mắn trong bất hạnh.
Cho dù hung thủ là ai.
Họ nhất định sẽ nhanh chóng tóm được kẻ đó!