Tiêu Lâu giả làm giáo viên mới, đi theo học sinh lớp 12-3 ra sân vận động. Cậu công khai đi một vòng quanh sân, bề ngoài có vẻ như một giáo viên mới đang quan sát môi trường của trường học, nhưng thực chất cậu luôn cảnh giác chú ý đến học sinh lớp 12-3 — đặc biệt là bốn học sinh đã được nhắc tên: Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà, Du Huy và Dịch Như.
Vụ án mạng vẫn chưa xảy ra, hiện tại vẫn chưa biết những học sinh này đóng vai trò gì trong vụ án. Họ đều có khả năng trở thành nạn nhân, cũng có thể là hung thủ, nhân chứng hoặc người làm chứng quan trọng cung cấp manh mối.
Vì vậy, bất kỳ dấu vết nào cũng không thể bỏ qua.
Dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm, tập thể học sinh lớp 12-3 chạy vòng quanh sân vận động.
Lớp trưởng Tạ Tinh Hà mặt mày cứng đờ. Từ biểu hiện trong giờ tiếng Anh, có thể suy ra Tạ Tinh Hà là học sinh giỏi được giáo viên yêu mến. Y cũng khá có trách nhiệm với vai trò lớp trưởng, y có vẻ ngoài thư sinh, dáng người mảnh khảnh, bên trong bộ đồng phục là chiếc áo sơ mi trắng, đeo kính trông rất tri thức, hoàn toàn phù hợp với hình tượng “học bá”.
Du Huy thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta đẹp trai, vóc dáng khỏe khoắn, rõ ràng là kết quả của việc tập luyện lâu dài. Cậu ta đi một đôi giày bóng rổ chuyên nghiệp hàng hiệu, chắc hẳn rất thích chơi bóng rổ, thuộc tuýp nam sinh năng động được các nữ sinh trung học yêu thích.
Ứng Tiểu Nhã là một cô gái xinh xắn, thanh tú, thành tích học tập hơi kém.
Bạn cùng bàn của cô, Dịch Như, là một cô gái mũm mĩm có ngoại hình khá bình thường.
Tiêu Lâu cẩn thận quan sát sự tương tác giữa bốn người, nhanh chóng nhận thấy mối quan hệ giữa Ứng Tiểu Nhã và Du Huy có gì đó không bình thường. Du Huy luôn cố ý hay vô tình che chở cho Ứng Tiểu Nhã, còn lén đưa cho cô một viên socola, cảnh này không qua được mắt Tiêu Lâu.
Dịch Như dường như có ý với anh chàng lớp trưởng lạnh lùng, trong quá trình chạy bộ nhiều lần nhìn về phía Tạ Tinh Hà.
Còn Tạ Tinh Hà, y luôn giữ vẻ mặt khó chịu, rõ ràng thành tích của y không tệ, phải cùng mọi người chịu phạt nên trong lòng rất bực bội.
Sau khi chạy liên tục mười vòng, giáo viên chủ nhiệm cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, rồi nói: “Du Huy, nghỉ mười phút rồi tiếp tục chạy! Ứng Tiểu Nhã, em theo thầy lên văn phòng một lát.”
Thầy giáo gọi riêng Ứng Tiểu Nhã lên văn phòng để nói chuyện, Tiêu Lâu lập tức cảnh giác đi theo.
Tiêu Lâu đã thuộc lòng cách bố trí của trường, giữa tòa nhà hành chính và ba tòa nhà dạy học đều có hành lang trên không nối liền nhau. Giáo viên chủ nhiệm đi từ tòa nhà dạy học khối 12 lên tầng ba, sau đó đi qua hành lang nối đến văn phòng Ngữ văn ở góc đường.
Văn phòng đúng lúc không có ai, yên tĩnh đến lạ thường. Vì vậy, âm thanh bên trong truyền đến tai Tiêu Lâu rất rõ ràng.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài, nói: “Tiểu Nhã, kỳ thi tháng này, thành tích của em là đứng cuối toàn khối, tiếng Anh được 15 điểm, ngữ văn 20 điểm, lý tổng hợp 10 điểm, toán… em được 0 điểm!”
Tiêu Lâu: “…”
Thành tích của cô gái này thật thảm hại.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu, cắn môi, hai tay siết chặt vào nhau.
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục nói: “Tạ Tinh Hà chỉ riêng môn toán đã được 150 điểm, tất cả các môn của em cộng lại mới được 50 điểm, chỉ bằng điểm lẻ của một môn của em ấy. Em nói xem, dạo này em làm sao vậy?”
Ứng Tiểu Nhã không nói gì.
Giáo viên chủ nhiệm gõ bàn, giọng nói nghiêm khắc: “Có phải đang bận yêu đương với Du Huy không?!”
Sắc mặt Ứng Tiểu Nhã đột nhiên trở nên trắng bệch, cô siết chặt tay, run giọng nói: “Không! Thầy ơi, em và Du Huy chỉ là bạn tốt, thật đấy, thầy tin em đi…”
Giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng nhìn cô: “Thầy cũng từng trải qua rồi, em nghĩ thầy không nhìn ra sao? Thằng nhóc Du Huy đó ngày nào cũng đưa socola cho em, tan học còn cùng em về nhà, rất nhiều người trong lớp nhìn thấy, nói em và nó nửa đêm không biết nói chuyện gì ở cổng trường.”
Ứng Tiểu Nhã định phản bác, giáo viên chủ nhiệm trực tiếp cắt ngang: “Không cần giải thích. Bây giờ em đang tuổi mới lớn, thích một người cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà em đã học lớp 12 rồi, phải biết rõ điều quan trọng nhất hiện nay là học tập.”
“Thành tích văn hóa của Du Huy không tốt, em ấy đã nói với thầy là em ấy muốn vào trường thể thao, em có thể học hành cho tốt, thi vào cùng thành phố với em ấy, rồi hãy yêu đương cũng chưa muộn, em nói có đúng không? Đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tương lai của em!”
Giáo viên chủ nhiệm vẫn còn khá sáng suốt, đối với học sinh yêu sớm không phải mắng nhiếc té tát mà là khuyên nhủ.
Ông lấy một cái bảng điểm ra, nói: “Kỳ thi tháng trước em được 350 điểm, xếp hạng trung bình trong lớp, em luôn học tập chăm chỉ, thầy cứ tưởng kỳ thi này em sẽ tiến bộ, không ngờ thành tích của em lại tụt dốc không phanh — từ 350 điểm xuống còn 50 điểm!” Ông đẩy bảng điểm đến trước mặt Ứng Tiểu Nhã, bất lực nhìn cô: “Em nói xem, có phải yêu đương ảnh hưởng đến em quá lớn không?”
Hai tay Ứng Tiểu Nhã gần như xoắn lại thành dây thừng, cô có vẻ rất bối rối, một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, không phải như thầy nghĩ đâu, dạo này thành tích của em xuống dốc, thật ra là vì…”
Tiêu Lâu vểnh tai lên, định nghe thông tin quan trọng, kết quả đúng lúc này, một giáo viên Ngữ văn trẻ tuổi đẩy cửa bước vào văn phòng, nhìn thấy Ứng Tiểu Nhã thì ngẩn người, cười nói: “Lão Triệu, thầy lại dạy dỗ học sinh lớp mình à?”
Ứng Tiểu Nhã mặt mày tái mét, cúi đầu không nói nữa.
Vị giáo viên này đến thật không đúng lúc, giáo viên chủ nhiệm cười cười, nói: “Thôi được rồi, em về đi. Nhớ những gì thầy nói, lấy việc học làm trọng, mọi vấn đề khác đều để sau kỳ thi đại học hãy nói. Em là một học sinh rất chăm chỉ, nỗ lực, thầy tin rằng, chỉ cần em tập trung vào việc học, thành tích sẽ có tiến bộ.”
Ứng Tiểu Nhã im lặng một lát, cúi đầu chào thầy giáo rồi quay người bỏ đi.
Cô giáo vừa bước vào rót một tách cà phê, tám chuyện: “Lão Triệu, đây là Ứng Tiểu Nhã à? Người đứng cuối toàn khối?”
Giáo viên chủ nhiệm day day trán: “Con bé này chắc đang yêu đương, thành tích tụt dốc không phanh, toán lại được 0 điểm, lúc đó tôi nhìn thấy còn tưởng mình hoa mắt.”
Cô giáo cười thành tiếng: “Sao mà 0 điểm được? Trắc nghiệm cứ khoanh bừa cũng phải đúng được một câu chứ?”
Thầy Triệu lắc đầu thở dài: “Tôi cũng không biết em ấy làm bài kiểu gì. Tất cả các câu đều sai, haiz, bọn trẻ bây giờ…”
Hai người bắt đầu than thở “học sinh bây giờ thật khó quản”, “thời chúng ta thật đơn thuần”… Cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt tiếp theo không có thông tin gì, Tiêu Lâu thấy Ứng Tiểu Nhã ủ rũ rời khỏi văn phòng, liền lặng lẽ đi theo.
Ứng Tiểu Nhã đi từ hành lang nối trên không trực tiếp trở về lớp 12-3 ở tòa nhà Sùng Văn, Tiêu Lâu thấy Ngu Hàn Giang đang đợi cậu ở hành lang.
Một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ như Ngu Hàn Giang, đứng giữa hành lang, Ứng Tiểu Nhã đi ngang qua anh mà không hề nhìn lấy một cái — cô gái này thất thần như đang mộng du vậy.
Ngu Hàn Giang nhíu mày nhìn bóng lưng cô.
Chuông tan học vừa vang lên, giáo viên, học sinh các lớp ra khỏi phòng, một số giáo viên quay về văn phòng thấy hai gương mặt lạ là Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang, đều nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
Tiêu Lâu mỉm cười với họ, thản nhiên đi về phía Ngu Hàn Giang, nói: “Thầy Ngu, tôi đang tìm anh đấy.”
Ngu Hàn Giang phối hợp diễn kịch: “Thầy Tiêu, tôi có việc muốn bàn bạc với cậu, vừa đi vừa nói nhé.”
Hai người sóng vai đi trên hành lang trên không, những người đi qua tưởng họ là giáo viên của khối khác, không hề nghi ngờ.
Trường học lớn có lợi thế này. Giáo viên quá nhiều, giáo viên các khối khác nhau có khi cả năm cũng không gặp được mấy lần, hai người bình tĩnh trà trộn vào trong đó với thân phận “giáo viên”, tránh camera giám sát trong tòa nhà dạy học, nhanh chóng đi đến ngã rẽ.
Ngu Hàn Giang dừng bước, nhỏ giọng hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Tiêu Lâu hạ giọng, nhanh chóng kể lại những thông tin mình biết cho Ngu Hàn Giang: “Giáo viên chủ nhiệm vừa gọi riêng Ứng Tiểu Nhã lên nói chuyện, thành tích của cô ấy trước đây khá tốt, ở mức trung bình, lần này lại đứng cuối toàn khối. Thành tích đột nhiên tụt dốc không phanh, chắc chắn là đã gặp biến cố lớn trong cuộc sống. Giáo viên chủ nhiệm kết luận là cô ấy và Du Huy yêu nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy còn có nguyên nhân khác.”
Ngu Hàn Giang trầm ngâm: “Tôi tìm thấy một bức thư tình trong ngăn bàn của Ứng Tiểu Nhã, là thư đánh máy, không có chữ ký, không thể xác định nguồn gốc. Ngoài ra, trong sách của Ứng Tiểu Nhã có kẹp một tờ giấy, trên đó vẽ nguệch ngoạc, còn lặp đi lặp lại một câu: Tôi phải làm sao.”
Giáo viên chủ nhiệm đuổi tất cả học sinh ra sân vận động chạy bộ, để trống lớp 12-3 mà không khóa cửa, rõ ràng, đây là cơ hội mà Thế Giới Lá Bài dành cho hai người — cố tình dành thời gian để người thách đấu thu thập manh mối.
Khả năng tìm kiếm manh mối tại hiện trường của Ngu Hàn Giang còn chuyên nghiệp hơn cả Tiêu Lâu, chỉ trong vòng hai mươi phút đã lục soát xong cả lớp học.
Anh nhanh chóng nói với Tiêu Lâu những gì mình phát hiện được: “Trong cặp của Du Huy có một hộp socola và một chiếc khăn quàng cổ của con gái; trong cặp của Tạ Tinh Hà toàn là sách tham khảo, nhưng lại bất ngờ phát hiện một cuốn tiểu thuyết "Bá tước Monte Cristo"; trong ngăn bàn của Dịch Như có một hộp quà tinh xảo, bên trong là những con hạc giấy được gấp gọn gàng. Những học sinh khác có lẽ không liên quan đến vụ án, trong cặp chỉ toàn sách giáo khoa.”
Tiêu Lâu xoa cằm tổng kết: “Vậy có nghĩa là, Du Huy và Tạ Tinh Hà đều có khả năng thích Ứng Tiểu Nhã; còn Dịch Như có thể thích một trong hai nam sinh đó, gấp hạc giấy định tặng người ta?”
Ngu Hàn Giang nhíu mày: “Cứ xem tiếp đã, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Tiêu Lâu cũng chìm vào suy tư.
Lời nguyền, thư tình, socola, hạc giấy, cuốn tiểu thuyết "Bá tước Monte Cristo", thành tích của Ứng Tiểu Nhã đột nhiên tụt dốc không phanh, giữa những manh mối này, rốt cuộc có liên quan gì đến nhau?
***
Tiết hai là toán.
Giáo viên toán bảo lớp trưởng phát bài thi, mặt lạnh tanh nói: "Bài thi lần này, lớp chúng ta xuất hiện hai thái cực — bạn Tạ Tinh Hà, 150 điểm, là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối toàn khối. Còn một bạn nữa, điểm toán là 0, cũng là người duy nhất bị điểm 0 toàn khối."
Cả lớp nhìn nhau, dường như đang tìm kiếm kẻ xui xẻo bị điểm 0 kia.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu, nắm chặt bài thi trong tay.
Giáo viên toán nói: "Tiết này chữa bài, ai làm bài không tốt thì tự kiểm điểm, chép những câu sai lại mười lần."
Cả tiết học trôi qua không có gì đặc biệt, giáo viên toán bình tĩnh giảng bài, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cũng chăm chú nghe giảng về hàm số lượng giác, phương trình, vectơ không gian... Ngu Hàn Giang nghe đến đau đầu, còn Tiêu Lâu lại tỏ ra rất thích thú.
Hết tiết hai cũng là giờ ra chơi, Tạ Tinh Hà nhíu mày nhìn Ứng Tiểu Nhã nói: "Giờ ra chơi không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm thi đua của lớp, cậu đừng đi nữa, đổi với người khác, ở lại lớp làm trực nhật."
Ứng Tiểu Nhã khẽ gật đầu.
Du Huy đi tới, khoác vai một nam sinh: "Này anh bạn, đổi cho tôi nhé, hôm nay tôi trực nhật."
Nam sinh liếc nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Ứng Tiểu Nhã, lộ ra vẻ mặt "tôi hiểu", cười rồi chạy đi.
Chẳng mấy chốc, học sinh lần lượt ra ngoài, trong lớp chỉ còn lại Du Huy và Ứng Tiểu Nhã.
Du Huy nhỏ giọng hỏi: "Giáo viên chủ nhiệm vừa gọi em lên, nói gì vậy?"
Mặt Ứng Tiểu Nhã tái nhợt: "Không... không có gì, chỉ là bảo em học hành cho tốt thôi..."
Du Huy bực bội gãi đầu: "Lần này em bị sao vậy? Anh nhớ trước đây tiếng Anh của em cũng khá mà, điểm luôn khoảng 70, sao lần này chỉ được 15 điểm?"
Ứng Tiểu Nhã vô cùng chán nản, giọng gần như muốn khóc: "Em... em tô sai phiếu trả lời."
"... Chết tiệt." Du Huy đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đừng buồn, cô Chương dạo này tới thời mãn kinh, suốt ngày mắng người, cô ấy chỉ phạt em đứng là còn nhẹ đấy, lần trước còn dùng thước đánh anh nữa. Chỉ là thi tháng thôi, lần sau làm tốt là được."
Cuối cùng Ứng Tiểu Nhã cũng mỉm cười: "Ừm."
Hai người vừa trò chuyện vừa quét dọn, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa chiếu lên người họ, tạo nên một khung cảnh ấm áp, tươi đẹp.
Du Huy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy một chiếc khăn quàng cổ và một thanh socola trong cặp ra, đưa cho cô: "Đây là quà anh* mua cho em, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em – chúc mừng sinh nhật, Tiểu Nhã."
*Ở đây Du Huy dùng từ “ca”.
Ứng Tiểu Nhã sững người, nước mắt trào ra, run rẩy nhận lấy khăn quàng cổ, nói: "Cảm ơn..."
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.
Cuộc trò chuyện của Du Huy và Ứng Tiểu Nhã tiết lộ một thông tin quan trọng, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Ứng Tiểu Nhã, cô gái này thật sự quá xui xẻo, ngay ngày sinh nhật, tiết tiếng Anh bị phạt đứng, bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên mắng, toán còn bị điểm 0...
Có lẽ đối với cô, chiếc khăn quàng cổ này chính là hơi ấm duy nhất trong ngày sinh nhật 18 tuổi của mình.
***
Hết giờ ra chơi, tiết ba là vật lý, giáo viên tiếp tục chữa bài, điểm tổng hợp của Ứng Tiểu Nhã đứng cuối lớp, lại bị giáo viên vật lý mắng té tát, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.
Tiết bốn, đột nhiên một thầy giáo trẻ cao to bước vào nói: "Giáo viên hóa của các em hôm nay bị ốm xin nghỉ, tiết thể dục chiều mai và tiết bốn môn hóa hôm nay sẽ đổi cho nhau — ủy viên thể dục, dẫn mọi người ra sân bóng rổ khởi động!"
Du Huy đứng dậy, dẫn các bạn ra sân bóng.
Giáo viên thể dục liền tổ chức một trận đấu bóng rổ nội bộ, chia nam sinh thành hai đội thi đấu, Du Huy và Tạ Tinh Hà tình cờ ở hai đội khác nhau.
Du Huy là ủy viên thể dục, dáng người cao lớn, tỷ lệ ném bóng trúng rất cao. Điều bất ngờ là, Tạ Tinh Hà trông có vẻ thư sinh gầy yếu, nhưng lại chơi bóng rổ khá tốt. Vài hiệp trôi qua, tỉ số của hai bên vẫn ngang nhau.
25:23, một cú úp rổ đẹp mắt của Du Huy khiến các nữ sinh xung quanh hò reo phấn khích.
25:26, Tạ Tinh Hà lại ném trúng một quả ba điểm.
Du Huy giành được bóng, rê bóng nhanh chóng vượt qua đối thủ, khi đến gần khu vực cấm địa thì bị Tạ Tinh Hà chặn lại. Cậu ta nhướng mày, giả vờ rê bóng sang trái, rồi ngay lập tức rê bóng sang phải để đột phá. Tuy nhiên, Tạ Tinh Hà dường như đã đoán trước được, cố tình chặn sang phải, Du Huy di chuyển quá nhanh, hai người "bịch" một tiếng va vào nhau. ( truyện trên app t.y.t )
Tạ Tinh Hà bị lực va chạm mạnh ngã xuống đất, đầu gối bị bầm tím; Du Huy cũng không khá hơn, đầu bị va đập chảy máu.
Cú va chạm mạnh mẽ này đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn giận của Du Huy, cậu ta đứng dậy túm lấy cổ áo Tạ Tinh Hà, vừa lau máu trên mặt vừa mắng: “Mẹ nó, cậu cố tình đúng không?"
Tạ Tinh Hà phủi bụi trên người: "Tôi tự vệ chính đáng, là cậu mù đâm vào tôi."
Giáo viên thể dục đi nghe điện thoại, vừa lúc không có mặt ở hiện trường. Hai người vừa động thủ, cả lớp lập tức hỗn loạn, nam sinh hai đội xúm vào nhau ẩu đả, kèm theo những lời lẽ tục tĩu, nữ sinh đứng bên cạnh lo lắng can ngăn. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đứng từ xa quan sát, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống: "Bảo vệ đang đến gần, khoảng cách 20 mét, 15 mét..."
Bốn bảo vệ đang tuần tra trong trường nhìn thấy học sinh đánh nhau, lập tức chạy tới.
Ngu Hàn Giang không chút do dự, kéo tay Tiêu Lâu quay người bỏ chạy!
Bị bảo vệ phát hiện sẽ bị loại thẳng— bảo vệ là chướng ngại vật duy nhất trong phòng bí mật 3 Cơ, tuyệt đối không thể đối đầu trực diện.
Bốn bảo vệ từ bốn hướng bao vây lại, hai người không còn chỗ trốn, nếu không phải Ngu Hàn Giang phản ứng nhanh, cả hai đã bị bắt tại trận.
Ngu Hàn Giang kéo Tiêu Lâu nấp sau một gốc cây lớn.
Ngu Hàn Giang chạy quá nhanh, Tiêu Lâu bị anh kéo chạy, suýt nữa thì vấp ngã, cậu hít sâu một hơi nhìn về phía sân bóng rổ.
Cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng được dẹp yên, trên mặt Du Huy và Tạ Tinh Hà đều có máu, giáo viên thể dục chạy tới, mặt lạnh tanh phạt đứng toàn bộ học sinh trong lớp.
Ánh mắt Tiêu Lâu lướt qua một vòng, lưng cậu bỗng cứng đờ: "Ứng Tiểu Nhã đâu?"
Ngu Hàn Giang cũng phát hiện trong hàng không có Ứng Tiểu Nhã, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Cô ấy đã nhân lúc hỗn loạn rời đi!"
Ngay sau đó, từ phía sau không xa đột nhiên vang lên tiếng hét của một nữ sinh.
Tiếng hét chói tai, cao vút đến tận cùng, gần như xuyên thủng màng nhĩ của người ta: "A a a —"
Bảo vệ giật mình, lập tức chạy theo hướng tiếng hét. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang không thể đối mặt trực tiếp với bảo vệ, đành phải nhanh chóng đi theo phía sau họ, cố gắng tìm các tòa nhà và cây cối để che chắn.
Tuy nhiên...
Vừa đi qua góc cua, hai người liền biết được nguyên nhân của tiếng hét.
Ngay bên dưới tòa nhà Hành Tri, trên nền xi măng cạnh bồn hoa, một nữ sinh đang nằm im thin thít, bất động.
Khuôn mặt nghiêng của cô đã bị máu tươi nhuộm đỏ đến mức không thể nhìn rõ, mái tóc ngắn đen xõa tung, bên dưới đầu, máu tươi vẫn đang từ từ lan ra xung quanh, nhuộm đỏ chiếc khăn quàng cổ trắng tinh mà cô đang quàng trên cổ.
— Chiếc khăn quàng cổ đó chính là món quà sinh nhật 18 tuổi mà Du Huy vừa tặng cho Ứng Tiểu Nhã.
Tiêu Lâu hít sâu một hơi.
Ứng Tiểu Nhã, vậy mà lại nhảy lầu ngay trước mắt cậu và Ngu Hàn Giang!