Lần suy luận này của Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đã xâu chuỗi toàn bộ lời khai của các phu nhân, tiểu thư, tỳ nữ, hộ vệ đã bị thẩm vấn trước đó. Dòng thời gian, động cơ gây án và logic của hung thủ đều khớp với nhau. Tiêu Lâu chủ quan cho rằng suy luận của họ đã rất gần với sự thật, nhưng dù hai người có suy đoán thế nào thì đó cũng chỉ là suy đoán trên lý thuyết —— họ không có bằng chứng thực tế!
Muốn kết tội một người, không thể chỉ dựa vào suy đoán, bằng chứng mới là mấu chốt.
Vụ án này căn bản không có nhân chứng, lúc Đại tiểu thư chết, không người nào ở hậu viện nhìn thấy nàng ở cùng ai; lúc Lâm Thiếu Bạc chết, trời đã tối, cũng không có người nào nhìn thấy ai đã siết cổ hắn.
Vật chứng lại càng khó tìm, thuốc độc giết Đại tiểu thư đã bị nàng nuốt vào bụng tiêu hóa hết, thời cổ đại không có thiết bị chuyên dụng để chiết xuất thuốc từ máu người chết, cũng không thể lấy dấu vân tay từ sợi lụa trắng…
Vì vậy, dù suy đoán hung thủ rất có thể là vị Đại thiếu gia bí ẩn của Vương phủ, Ngu Hàn Giang cũng không thể thuyết phục Vương gia hoặc Bệ hạ rằng Tề Phong Hoa là hung thủ, anh không thể nói “Đây là vi thần đoán”, như vậy sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Phải tìm ra bằng chứng xác thực.
Ngu Hàn Giang cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước tiên chúng ta cần bằng chứng về thời gian, đáng lẽ Tề Phong Hoa phải ở tiền tuyến chiến đấu giữa Tề quốc và Yến quốc, đột nhiên xuất hiện ở Giang Châu, đương nhiên là không hợp lý. Không phải Tiêu Ngự sắp đi Yến quốc sao? Hay là gửi thư cho đệ ấy, bảo đệ ấy xác nhận xem Tề Phong Hoa có ở trong quân doanh không, chỉ cần xác nhận hắn ta đã rời khỏi quân doanh, là có thể giải thích được về mặt thời gian."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT