Sau khi đọc xong bức thư, Tiêu Lâu cảm thấy lòng mình rối bời.
Cảm giác đầu tiên của cậu quả nhiên không sai, vị tiểu thư Tề Diệc Dao này thực sự có tính cách lãnh đạm, không màng thế sự. Tề Diệc Dao đã xem nhẹ hồng trần, quyết định xuất gia, nên việc Lâm đại thiếu gia lưu luyến chốn lầu xanh hay tiệc mừng thọ của phụ vương đều không khiến Tề Diệc Dao bận tâm.
Chiều nay, Tề Diệc Dao vẫn còn gõ mõ tụng kinh trong Phật đường, có lẽ trong mắt nàng, cả đời bầu bạn với thanh đăng cổ Phật mới chính là bến đỗ tốt nhất. Tiếc là nàng không được như ý nguyện —— nàng có ý muốn thành toàn cho người khác, nhưng người khác chưa chắc đã có tấm lòng thiện lương này.
Ngu Hàn Giang xem xong thư, cau mày: "Cửu công chúa, người có quan hệ thế nào với Diệc Dao tiểu thư?"
Cửu công chúa đáp: "Xét về bối phận thì ta là hoàng cô của nàng ấy, nhưng ta chỉ hơn nàng ấy bốn tuổi. Từ nhỏ thân thể nàng ấy đã yếu ớt, mười tuổi được đón về nhà rồi lại bệnh một trận, hoàng huynh đưa nàng ấy đến kinh thành chữa bệnh một thời gian, năm đó nàng ấy sống ở phủ công chúa của ta, nên khá thân thiết với ta, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy viết thư cho ta."
Công chúa dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Lần này ta vội vàng đến Giang Châu cũng là vì chuyện này." Nói đến đây, nàng không khỏi chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Ngu Hàn Giang đã thẩm vấn vô số phạm nhân, tất nhiên nhìn ra vẻ mặt khác thường của nàng. Vị công chúa này không chỉ diễn xuất kém, mà nữ cải nam trang cũng rất vụng về, người sáng suốt vừa nhìn là biết nàng là nữ, hoàn toàn không thể so sánh với nam trang của Khúc Uyển Nguyệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play