"Tiểu Lâm, trước khi cháu trở về, người đưa thư đã mang tiền nhuận bút của quyển sách thứ hai của Minh Châu tới đó." Mợ út lấy một chậu nước cho anh rửa mặt, rửa tay, cười nói.

"Cháu có nghe nói rồi." Chu Lâm nở nụ cười tươi, anh đi xuống cùng với Lý Thái Sơn, trước tiên đi qua nhà Lý Thái Sơn. Mẹ Thái Sơn đang đứng ngoài cửa nói chuyện với người khác, nhìn thấy anh liền lớn tiếng thông báo cho anh biết chuyện này.

"Mợ út, nhìn xem người vợ mà cháu cưới về có giỏi không?" Chu Lâm cười híp mắt nói.

"Giỏi!" Mợ út gật đầu.

"Mợ út nên khen như thế này mới đúng, dùng giọng điệu như vậy: “Không giỏi thì là gì, không chê vào đâu được, thập toàn thập mỹ!"" Chu Lâm cười lớn.

Trong nhà, Bạch Minh Châu nghe thấy lời anh nói, không nhịn được đỏ mặt giùm anh, người đàn thô lỗ không biết xấu hổ này!

Chu Lâm về nhà lập tức bị Bạch Minh Châu nhéo một cái.

Chu Lâm đau đến nỗi nhăn mặt, Bạch Minh Châu cười nhạt nhìn anh, nói: "Có tài diễn kịch đấy, em chẳng dùng sức chút nào!"

Chu Lâm cười nói: "Anh biết, vợ anh không nỡ dùng sức nhéo anh."

"Không biết xấu hổ." Bạch Minh Châu lườm anh.

Chu Lâm mỉm cười bắt đầu nói chuyện với con: "Các con ơi, hôm nay cha đi làm kiếm gạo cho các con. Các con ở trong bụng mẹ có ngoan ngoãn không?"

Nói đến đây, đứa trẻ trong bụng liền phản ứng, trực tiếp đá một cái khiến Bạch Minh Châu hơi cau mày.

Chu Lâm vội vàng nói: "Các con ơi, đừng làm phiền mẹ. Mẹ mang hai con không dễ dàng đâu, phải biết thương mẹ biết không?"

Đứa bé lại đá một cái, hai cái đá này đều là của đứa trẻ bên phải, có lẽ đứa trẻ bên trái cũng bị kích động nên cũng đá một cái.

Bụng của Bạch Minh Châu trực tiếp biến thành sân bóng.

Chu Lâm nhìn thấy bụng của cô có những cử động rõ rệt, thế là anh lại bị dọa sợ.

"Anh đừng nói chuyện với chúng nữa." Bạch Minh Châu thì thầm.

Thỉnh thoảng hai đứa nhỏ trong bụng cô sẽ đá cô một cái nhưng thời điểm chúng hoạt động mạnh nhất là khi cha của chúng đến nói chuyện với chúng.

Có vẻ như chúng có thể cảm nhận được đây là cha của mình và rất yêu quý anh.

Chu Lâm ho khan một tiếng, bảo: "Vợ à, em cứ yên tâm, đợi sau khi chúng ra ngoài, anh sẽ đánh m.ô.n.g chúng cho em hả giận!"

Hai người nói chuyện một lúc, nghe thấy mợ út gọi ăn tối, bọn họ mới ra ngoài ăn tối.

Một bát canh rau dại, bánh rau dại, tất nhiên còn có hai chiếc bánh trứng gà nướng, là bánh dành cho Bạch Minh Châu.

Nhìn thấy Chu Lâm làm việc cả ngày mà chỉ có thể ăn bánh rau dại và uống canh rau dại, Bạch Minh Châu thật sự hơi tiếc nuối.

Tuy nhiên, không có cách nào, thời đại này chính là như vậy.

Ở nhà của họ có những món ăn như vậy đã là đứng đầu trong đại đội Ngưu Mông rồi.

Chu Lâm hoàn toàn không chê bai mà ăn ngon lành.

Anh ăn hai bát canh với bánh rau dại, mỉm cười hài lòng: "Canh rau dại này thật là ngon."

Mợ út cũng cảm thấy những ngày tháng như vậy thật không thể kén chọn được. Hiện giờ đang là thời điểm giao mùa, ngoài kia có rất nhiều gia đinh phải tiết kiệm chi tiêu thắt lưng buộc bụng.

Còn bánh bột ngô mà họ đang ăn thì có pha thêm rất nhiều bột mì trắng, ăn rất ngon.

"Chờ trời mưa xuống, trên núi chắc chắn sẽ có nấm. Lúc đó đi hái nấm nấu canh nấm ăn, cũng ngon lắm đó!" Mợ út nói.

Chu Lâm nói: "Đến lúc đó mợ út ráng hái nhiều một chút, đợi vợ con ở cữ rồi, vừa hay làm món gà hầm nấm cho cô ấy ăn."

“Được.” Mợ út gật đầu, nhìn vào chuồng gà, nói: "Năm con này, đến lúc đó g.i.ế.c hai con hầm bổ sung sức khỏe, còn lại ba con để đẻ trứng."

"Còn lại ba con thì cũng ăn luôn đi, đến lúc đó đi đổi trứng gà với người ta." Chu Lâm nói.

"Không ăn, giữ lại đẻ trứng." Bạch Minh Châu nói.

Cô vẫn rất hài lòng với việc mỗi ngày đều có trứng để nhặt, vì vậy cô định nuôi ba con ở nhà để chuyên đẻ trứng, không ăn.

"Nhìn chúng đẻ trứng cũng khá đều đặn. Nếu cháu muốn hầm cho vợ ăn thì cũng không cần vội, đi xem nhà nào có gà trống dư, đến lúc sinh con rồi, con đầu tiên hầm nhất định phải là gà trống." Mợ út nói với anh.

"Còn có quan niệm này nữa sao?" Chu Lâm không hiểu.

Mợ út gật đầu, đáp: "Ừ, sau khi sản phụ sinh con, món đầu tiên cần ăn là thịt gà trống thì mới có nhiều sữa!"

Bọn họ đang ăn uống ngon lành, bỗng nhiên nghe thấy trời vang lên tiếng sấm rền.

"Nhanh ăn đi, sắp mưa rồi." Mợ út vội vàng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-66.html.]

Chưa được bao lâu sau khi họ ăn xong và rửa bát, bên ngoài trời đã đổ mưa ào ào.

Mợ út ở gian nhà phía tây, Bạch Minh Châu và Chu Lâm ở gian nhà phía đông. Bên ngoài đang mưa, ngoài việc ở trong nhà không có gì để làm, mợ út cũng sẽ không đến làm phiền họ.

Bạch Minh Châu mới sờ sờ mặt anh, nhìn người đàn ông thô lỗ của mình, hỏi: "Cả ngày làm việc mệt mỏi rồi phải không?"

Chu Lâm rất thích thú với sự vuốt ve của vợ mình: "Không mệt, chỉ cần nghĩ đến vợ và con, cả người anh liền tràn đầy sức lực."

Bạch Minh Châu biết chắc chắn là anh rất mệt, kể từ khi làm việc đồng áng, anh đã gầy đi trông thấy.

Công việc đồng áng ở ngoài đồng đâu có dễ làm? Người nào làm thì mới biết cực khổ.

Đặc biệt là khi chưa có dầu mỡ gì để ăn, tất cả thức ăn mặn trong nhà đều ưu tiên dành cho cô.

Tuy nhiên, hiện tại khi đã làm chồng, làm cha, anh không để ý việc đồng áng cũng phải đi làm, vì khi chia lương thực thì họ có thể chia được nhiều hơn.

Bạch Minh Châu đến gần hôn anh một cái, Chu Lâm cẩn thận ôm cô, cũng đáp lại nụ hôn của cô.

Không cần thứ gì khác, chỉ là một nụ hôn đơn giản, mang tính chất an ủi.

Mưa bên ngoài không nhỏ, nhiệt độ vốn đã tăng lên một chút cũng giảm xuống vì trận mưa này, đến sáng hôm sau, mưa vẫn còn đang rơi.

"Người ta nói mưa xuân quý như dầu. Năm nay trận mưa đầu tiên lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một vụ mùa tốt!" Mợ út mang cháo lạp bát và hai phần bánh bột ngô vào, tâm trạng không tệ.

Cháo lạp bát này không sánh được với cháo lạp bát của Chu Lâm nấu năm ngoái, nhưng cũng là cháo bát bảo rất thơm. Hôm qua Bạch Minh Châu muốn ăn, mợ út đã ngâm đậu và các thứ khác cho cô, sáng nay bà ấy dậy nấu.

Hai phần bánh bột ngô được nướng riêng để cho Bạch Minh Châu làm đồ ăn vặt. Nếu cô ăn sáng xong mà thấy đói thì cầm lấy ăn lót dạ, bên trong chỉ có bột mì trắng, bột ngô và rau dại, còn đập một quả trứng vào nữa.

Cách làm bánh xa hoa này vẫn là do Bạch Minh Châu dạy bà ấy.

Tuy nhiên, nếu cô muốn ăn thì mợ út sẽ làm, với điều kiện sống của hai vợ chồng trẻ thì có thể ăn được.

Chu Lâm nói: "Chuyện đó là tất nhiên rồi, phải có một vụ mùa bội thu. Năm nay là năm đầu tiên anh xuống ruộng, không được mùa thì không còn gì để nói."

"Mợ, nhìn anh ấy xem. Cháu chưa bao giờ thấy một người nào biết khoe khoang như vậy." Bạch Minh Châu có vẻ như ghét bỏ anh.

Chu Lâm nói: "Anh không phải đang khoe khoang, anh đang nói sự thật! Em đừng nói như vậy, trận mưa này đến đúng lúc, cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."

Bạch Minh Châu cười nhạt nhìn anh: "Đây mới là điểm quan trọng nhất!"

"Ha ha." Chu Lâm nở nụ cười.

Mợ út chỉ cười nhìn họ, khi già đi thì thích nhìn cảnh này, ở bên cạnh những người trẻ tuổi như vậy đều cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều.

Sau khi ăn cháo lạp bát vào buổi sáng, Cố Quảng Thu mặc áo mưa đi qua, cầm theo một thùng gỗ, bên trong đựng bốn năm con cá.

"Anh Quảng Thu, anh mang hết cá đến đây à?" Chu Lâm nhìn thấy liền nói.

Cố Quảng Thu ra dấu tay.

Bạch Minh Châu không hiểu, mợ út giải thích: "Nó nói tối qua đi thả lưới, sáng nay bắt được gần một thùng nên mang về, trong nhà nó vẫn còn."

Cố Quảng Thu mỉm cười gật đầu.

"Anh Quảng Thu của cháu thật là giỏi. Mợ út không biết đâu, trước khi chưa đi làm, thỉnh thoảng anh ấy và chị dâu lại ra ngoài đi dạo. Có một lần cháu thấy anh ấy tặng hoa dại cho chị dâu, chỉ có một bông mọc lơ thơ trên cành mà anh ấy cũng hái. Chị dâu còn cười và hôn anh ấy nữa." Chu Lâm nói.

Mặt Cố Quảng Thu đỏ bừng, anh ấy bỏ lại cá rồi vội vàng rời đi giống như chạy trốn.

"Anh trêu anh Quảng Thu làm gì vậy?" Bạch Minh Châu cười nói.

"Anh cố tình trêu anh Quảng Thu mà. Không ngờ anh ấy lại dễ xấu hổ như vậy." Chu Lâm cười hề hề.

Mợ út cũng cười, bà ấy còn rất cảm thán: "Mợ thấy Quảng Thu sống vui vẻ hơn trước nhiều."

Bà ấy là mẹ ruột của Cố Quảng Thu, lẽ nào không thể nhìn ra sau khi con trai đến đây sinh sống, khí chất cả người đều khác hẳn kia chứ?

Bà ấy biết không chỉ vì lấy vợ, mà còn vì sau khi đến đây, có Chu Lâm, cậu em họ này dẫn anh đi gặp người này người kia, ở đây ăn nên làm ra.

Mặc dù nhà họ Cố bên đó là nơi con trai sinh ra và lớn lên nhưng ở đó, người dân trong thôn đối xử với anh thực sự không thân thiện, có không ít người gọi anh là "thằng câm".

Đừng nói đến người khác, ngay cả vợ Quảng Hạ cũng không phải là người tốt bụng. Cô ta chỉ giả vờ tốt bụng trước mặt mọi người thôi, nhưng sau lưng thì rất coi thường người em chồng này.

Nhưng sau khi anh ấy đến đây, mợ út đã nhận thấy con trai của mình không giống như trước đây nữa, anh ấy có vẻ có sức sống hơn rất nhiều.

"Mợ út không cần phải lo lắng về anh Quảng Thu. Chú Trương và thím Trương coi anh ấy như con ruột của mình vậy, họ rất yêu quý anh ấy."

Chu Lâm cười nói: "Anh ấy và chị dâu cũng rất hòa thuận, chỉ là thể chất của chị dâu trước đây có hơi suy nhược nên đến giờ vẫn chưa có con. Nhưng với tần suất anh ấy đi đánh cá như thế này, chắc chắn sẽ sớm có thôi."

Mợ út hiểu, bà ấy nói: "Mợ biết rồi, mợ cũng không vội, chúng nó còn trẻ mà."

Sau khi mợ út đến đây, Trương Kiều Mai cũng đã đến thăm một lần. Mợ út rất hài lòng với cô con dâu thứ hai này. Chỉ cần cô ấy sống tốt với con trai thứ hai của mình, đừng giống như vợ Quảng Hạ, mợ út sẽ không cố tình gây khó dễ cho cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play