Mợ út nghe thấy các cô ấy khen ngợi cháu dâu của mình như vậy, thì cười thật tươi. Bà ấy cảm thấy hai người thanh niên trí thức này cũng khá giỏi, không giống như chuột trong cống ngầm như người ở bên kia.

Sau khi đào được đầy một rổ rau dại, Bạch Minh Châu cùng trở về với mợ út.

Vừa về đến nhà, mợ út đã lập tức bận rộn các việc, rửa sạch rau dại. Sau khi rửa sạch sẽ chỗ rau dại đó thì bà ấy lại mang rau dại đi băm. Bà ấy muốn nướng bánh bột ngô rau dại cho Bạch Minh Châu ăn.

Mấy ngày nay Bạch Minh Châu cũng rất thích ăn món bánh bột ngô rau dại do mợ út làm. Hương vị của nó cực kỳ thơm.

Lúc này, Sở Sương mang trả lại cho Bạch Minh Châu bản thảo đầu tiên mà cô cho họ mượn. Cô ta nói đôi câu rồi rời đi.

Chu Tam Đản chạy đến, hôm nay cậu bé đào được ba con giun đất.

“Tam Đản, nợ của con đã trả xong rồi.” Bạch Minh Châu bảo cậu bé bỏ mấy con giun đất vào chuồng gà, khiến cho mấy con gà mái lao vào giành ăn, và lập tức nói với cậu bé.

Hai mươi con giun đất đổi lấy hai miếng thịt, hôm nay coi như là thanh toán xong.

Chu Tam Đản nói: “Về sau nếu có thịt ăn, cháu sẽ lại đổi với chú út!”

“Vậy cháu thương lượng với chú út của cháu đi.” Bạch Minh Châu nói.

Chu Tam Đản lập tức chạy đi.

Bà mợ vừa băm rau dại vừa hỏi: “Mợ còn chưa hỏi, tại sao thằng bé luôn đào giun mang đến đây? Và sao chị gái thằng bé lại đến đây giúp đỡ quét rác vậy?”

Bạch Minh Châu mỉm cười và kể lại chuyện ba chị em thằng bé dùng sức lao động của mình để đổi lấy thịt lợn rừng hầm trước đó.

Cuối cùng cô nói: “Anh ấy chính là một người không ngay thẳng, chuyện gì cũng có thể làm được.”

Bà mợ vừa bận việc vừa nói: “Đây cũng không phải là không ngay thẳng. Tiểu Lâm làm như vậy là đúng rồi, không thể nuôi dưỡng bọn chúng thành thói quen ăn bám được, muốn ăn thịt thì phải đến đây làm việc!”

Bạch Minh Châu cười, lại nói: “Mợ út, bánh bột ngô cho thêm nhiều bột mì trắng vào thì hương vị sẽ càng ngon hơn.”

“Được, mợ sẽ cho nhiều chút.”

Mấy ngày nay bà mợ đến đây, Bạch Minh Châu ở chung với bà ấy rất tốt. Bởi vì bà mợ thật sự không nói nhiều và còn dạy cô cách sống như thế nào.

Ngày hôm qua Chu Lâm còn cười tủm tỉm hỏi bà mợ: “Sao mợ không khuyên chúng cháu tiết kiệm một chút?

Bà mợ cười trừng mắt nhìn anh một cái, và trả lời anh như thế này: “Vợ chồng son tụi cháu cũng không phải là đồ ngốc, lại thông minh hơn so với những người bình thường khác, nên làm sao các cháu lại không biết cách sống như thế nào chứ? Tự mình bàn bạc với nhau là được. Các cháu muốn ăn như thế nào thì mợ sẽ lập tức làm như thế. Mợ cũng không để ý các cháu.”

Bà ấy thật sự không thích bận tâm.

Như bà ấy nói, nhà của vợ chồng son thông minh thì sao lại thích bà ấy nhiều chuyện chứ?

Nhưng mà vẫn phải nói rằng bà mợ vẫn còn có chút kinh nghiệm. Bởi vì cuộc sống của cháu ngoại với cháu dâu kém hơn một chút so với gia đình nhà địa chủ trước đây.

Bà mợ vừa bưng một chậu nước tưới trực tiếp lên luống rau dưa trước sân, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi.

“Chu Lâm có ở nhà không, có thư của anh này!”

“Thư của tiểu Lâm ư? Thư của tiểu Lâm từ đâu đến, viết cho ai?” Bà mợ sửng sốt.

“Chắc là tiền nhuận bút của quyển sách thứ hai của cháu đến rồi.” Bạch Minh Châu cũng nghe thấy, mỉm cười nói.

Trong lĩnh vực mình am hiểu, Bạch Minh Châu vẫn có chút tự tin.

Mặc dù thể loại của quyển sách thứ hai khác với quyển sách đầu tiên nhưng chất lượng đều ở cùng một cấp độ. Quyển đầu tiên có thể được chọn thì quyển thứ hai sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa, ngoài việc được cô nhờ gửi thư, Chu Lâm không có bạn qua thư từ nào khác.

Quả nhiên khi bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy người đưa thư kia.

"Phiền anh lại mang thư đến cho tôi." Bạch Minh Châu nhìn anh ấy, cười.

Người đưa thư có hơi vội vàng, nói: "Tôi thấy hôm nay trời hơi tối, sợ là sắp mưa. Cô ký nhận thư trước đi nhé?"

Bạch Minh Châu cũng cảm thấy sắp mưa, sau khi đào xong rau dại, không khí đã có chút nặng nề.

Khi cô ký nhận xong, người đưa thư đưa cho cô tờ biên lai: "Vẫn là hai mươi đồng, cô đọc thư xem có gì sai sót không, nếu không có thì ký ở đây một chữ."

Bạch Minh Châu mở phong thư ra, đưa tem phiếu bên trong cho mợ út. Cô xem qua thư báo của tòa soạn trả lời cô, sau đó cười nói: "Không sai."

"Vậy được rồi, cô ký tên đi."

Bạch Minh Châu ký tên xong, người đưa thư chào cô rồi đạp xe đi.

Mẹ Thái Sơn thấy anh ấy liền vội vàng nói: "Ơ kìa, đây không phải cậu đưa thư đẹp trai sao? Có phải lại mang tiền nhuận bút đến cho vợ Chu Lâm không?"

Câu "cậu đưa thư đẹp trai" này nghe thật là hay.

Người đưa thư nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng thì đáp: "Vâng thưa bà, vẫn là cô ấy, cũng chỉ có cô ấy thôi."

Mẹ Thái Sơn quay người đi, tin tức này lại một lần nữa được lan truyền khắp thôn.

Đây là quyển sách thứ hai được trả tiền nhuận bút, tiền nhuận bút quyển trước mới được gửi cách đây không lâu, không ngờ lại được trả tiền nữa, thật là không thể tin được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-65.html.]

Người cũng cảm thấy không thể tin được còn có mợ út.

Trước đó, mợ út đã nghe kể từ miệng của Triệu Mỹ Hương, cô ta kể sinh động như thật. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể so sánh với việc tự mình chứng kiến thì càng cảm thấy bất ngờ hơn.

"Minh Châu, sao cháu lại tài giỏi thế?" Mợ út nhìn cháu dâu bằng ánh mắt giống như nhìn thấy tiên nữ giáng trần, kinh ngạc không thôi.

Đời này bà ấy sống đến giờ, lần đầu tiên bà ấy thấy một cô gái giỏi giang như vậy!

Bạch Minh Châu cười, đáp: "Lần này thì nhanh hơn một chút. Lần trước chờ mãi cháu còn tưởng mình không được chọn."

Cũng là vì thời tiết đẹp hơn, hơn nữa hôm đó Chu Lâm đi gửi thư vừa hay gặp người đến dọn hòm thư, không cần đợi, trực tiếp mang đi luôn.

Thêm nữa bên tòa soạn báo cũng để ý đến những bài viết của ông Quý Bạch nên tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Bên tòa soạn báo cũng rất tốt, ngoài hai mươi đồng tiền mặt ra, lần này số tem phiếu chuẩn bị còn nhiều hơn lần trước, có năm phiếu gạo, hai phiếu thịt, một phiếu trứng, hai phiếu đường đỏ, thậm chí còn có cả phiếu đậu phụ.

"Đều là đồ tốt, nhất định phải giữ cẩn thận. Đặc biệt là phiếu thịt, đợi cháu ở cữ, lúc đó có thể đi mua thịt về ăn!" Mợ út vui mừng nói.

Bạch Minh Châu gật đầu, còn phiếu đậu phụ, phiếu trứng và phiếu gạo ở quê thì không dùng được, nhưng đến lúc cô đi bệnh viện sinh con thì sẽ dùng được.

Lúc đó chắc chắn phải đem tiền vào thành phố mua đồ ăn ở bệnh viện, chỉ có tiền thôi thì không đủ, cần phải có phiếu nữa.

Đường đỏ cũng là một loại hàng hóa khan hiếm nhưng nhà cô không thiếu. Là do Chu Lâm đi ra ngoài vào lúc nửa đêm lấy đồ mang về, nhà cô có mấy gói đường đỏ và đường trắng, cả hai đều chưa mở bao bì, mỗi gói nửa cân.

Tuy nhiên, người trong thôn cần phiếu đường đỏ, cô cũng không cần phải hỏi, mẹ Thái Sơn trực tiếp đến tìm cô, hỏi: "Minh Châu ơi, lần này trong tiền nhuận bút tòa soạn báo gửi có phiếu đường đỏ không?"

"Có." Bạch Minh Châu gật đầu.

"Vậy cho thím đổi một phiếu nhé?" Mẹ Thái Sơn cười nói, bà ấy nhìn Bạch Minh Châu với ánh mắt mong đợi.

Chị dâu Chu vẫn đang ở bên ngoài phá hoại danh tiếng em dâu của chị ta, nói rằng kiếm bao nhiêu cũng là một cái phễu, không giữ được tiền thì có tác dụng gì chứ?

Mẹ Thái Sơn khinh bỉ.

Nếu con trai bà ấy có thể cưới được người vợ như vậy, bà ấy có thể coi người ta như tổ tiên mà cúng bái ấy chứ!

Đó là điển hình của loại người không ăn được nho thì chê nho chua!

Bạch Minh Châu liền đổi cho bà ấy một phiếu.

Một tờ phiếu có thể mua bao nhiêu tiền đường đỏ thì tờ phiếu đó có thể bán được bấy nhiêu tiền.

Có nghĩa là nếu bạn không có phiếu đường đỏ để mua đường đỏ, bạn sẽ phải tốn gấp đôi số tiền để mua một tờ phiếu đường đỏ từ người khác rồi mới có thể đi mua đường đỏ.

Bạch Minh Châu cũng đổi theo giá cả, vì những thứ có thể đổi với cô đều được xem như là đồ tốt, một số loại hàng hóa có giá cao hơn, chưa chắc người ta đã muốn đổi.

Thời này, đường đỏ là một loại thực phẩm bổ dưỡng, là một thứ hiếm có, rất được ưa chuộng.

Tuy nhiên, khi thím Trương đến tìm cô để đổi một tờ phiếu, Bạch Minh Châu đã không lấy tiền của bà ấy: "Chỉ còn tờ này thôi, thím cứ lấy đi, không cần trả tiền cho cháu."

"Không được, không được, nhất định phải trả." Thím Trương vội vàng nói.

Bạch Minh Châu cười nói: "Lần sau nếu thím còn cần, cháu sẽ lấy tiền của thím, lần này thì thôi."

Nhà cô đã ăn bao nhiêu cá của Cố Quảng Thu rồi? Hơn nữa, mỗi lần làm đậu phụ, thím Trương đều đặc biệt qua đây hỏi cô có muốn làm một miếng không, nếu có thì cùng làm.

"Chị cất đi, đừng khách sáo." Mợ út cười nói.

Thím Trương xấu hổ nói: "Thím đây là chiếm lợi rồi."

"Đúng rồi thím, Chu Lâm định thu xếp thời gian đi lên thành phố gửi sách cho cháu, nhân tiện cũng muốn mua một ít sữa bột dự trữ. Nếu thím muốn mua đường đỏ thì tìm anh ấy, bảo anh ấy lúc đó mua chung một thể rồi về cũng được." Bạch Minh Châu nói.

"Được, đợi cậu ấy về thím sẽ nói với cậu ấy." Thím Trương gật đầu.

Bà ấy ở lại một lúc rồi về.

Chị Đại Sơn cũng muốn qua đổi một phiếu đường đỏ nhưng đã hết rồi.

"Chị đến muộn rồi à?" Chị ấy nói một cách bất lực.

Bạch Minh Châu đáp: "Nếu chị cần dùng gấp, em còn một ít trong tủ, em chia cho chị nhé?"

"Không cần đâu, em sắp sinh rồi, phải để dành cho mình. Chị cũng không gấp, lần sau nếu có nữa thì em để dành cho chị một tờ nhé?" Chị Đại Sơn nói.

"Vâng ạ." Bạch Minh Châu đồng ý.

Sau khi tiễn chị Đại Sơn về, Bạch Minh Châu liền ăn những chiếc bánh rau dại do mợ út làm.

"Thật là ngon quá. Mợ út, tay nghề của mợ thật là không chê vào đâu được, mợ út cũng ăn thử nhé." Bạch Minh Châu nói.

Mợ út cười khẽ xua tay, nói: "Cháu ăn đi, mợ không đói." Bà ấy lại nhìn trời, bảo: "Nhìn trời có hơi không được tốt, sợ là sắp mưa rồi nhỉ."

"Ừm, nóng lắm, chắc là sắp mưa rồi."

Tuy nhiên, mãi đến khi mấy người Chu Lâm tan làm trở về, trời vẫn chưa mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play