Ừm, Kim Tiểu Linh chính là "việc lớn".

Tuy nhiên, Cố Quảng Thu thì không giống anh ta. Sau khi trở về nhà, vào ngày hôm sau Cố Quảng Thu đã quay về nhà họ Cố, thăm anh cả Cố Quảng Hạ, còn có hai chị em Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Bắc.

Sau đó, Cố Quảng Thu vác cuốc ra đồng để vợ ở nhà nghỉ ngơi.

Lý Phong Thu và những người khác đều có chút khâm phục anh ấy. Đây quả thực là người siêng năng chịu khó, ở bên ngoài kiếm được tiền mà lúc về quê vẫn ra đồng làm ruộng.

Trương Kiều Mai không đồng ý nhưng cô ấy không ngăn được Cố Quảng Thu.

Cố Quảng Thu cảm thấy anh ấy ở bên ngoài không vất vả gì, ăn ngon, ngủ ngon, sống tốt. Tuy rằng phải vác hàng hơi bận rộn nhưng vợ anh ấy ở nhà vừa phải làm ruộng vừa phải nuôi con, trong nhà còn nuôi hai con lợn, còn có rất nhiều gà.

Những việc này thực sự không nhàn hạ hơn anh ấy là bao.

Anh ấy không ở nhà thì thôi, nếu đã về rồi thì chỉ muốn để vợ mình nghỉ ngơi.

Tính cách anh ấy khác với Lý Thái Sơn.

Nhưng điều này là bình thường, con người vốn dĩ khác nhau.

Cố Quảng Thu trở về, chú Trương cũng nghiêm túc bàn bạc với con rể về việc nhận thầu trang trại dê.

Hiện tại trang trại dê vẫn là của đại đội. Nhưng ông đội trưởng cũng đã nói với chú Trương, năm nay tất cả những con dê này sẽ được bán!

Giống như việc nuôi lợn trước đây. Trước đây mọi người cũng chung tay nuôi lợn cho đại đội nhưng bây giờ mọi người đã được tự nuôi riêng.

Nuôi cho đến khi chúng lớn, đến lúc đó sẽ đưa đến trạm thu mua để bán.

Mà cũng chính vì đàn dê ở trang trại đều phải bán đi nên chú Trương mới muốn nhận thầu trang trại này để tự mình làm.

Trước đây ông ấy nuôi dê cho đại đội, hiện giờ ông ấy định tự mình nuôi dê.

Tuy nhiên đây là chuyện lớn, cần phải bàn bạc với con rể.

Về vấn đề này, Cố Quảng Thu tỏ ra ủng hộ. Anh ấy bảo cha vợ muốn nhận thầu thì nhận thầu nhưng đừng nuôi nhiều quá.

Chú Trương không định nuôi nhiều nhưng cũng muốn nuôi vài chục con. Ông ấy thấy con rể ủng hộ quyết định của mình thì cũng an tâm.

Đến lúc đó, dê lớn lên sẽ để đại đội bán đi, còn dê con thì ông ấy định mua lại của đại đội để tự nuôi!

Vài ngày sau, Cố Quảng Hạ đến tìm Cố Quảng Thu.

Anh ấy đến để vay tiền Cố Quảng Thu.

Nói ra thật xấu hổ, người anh như anh ấy đây còn phải đến vay tiền em trai. Nhưng thực sự không còn cách nào khác, anh ấy thực sự không còn tiền.

Số tiền trước đây khi cha họ lên thủ đô, anh ấy đều đưa cho cha. Anh ấy biết rằng cha sẽ không lấy tiền của mình nên đã nhét vào trong hành lý của ông ấy.

Đến khi tiễn cha lên tàu, anh ấy mới dặn cha nhớ giữ kỹ.

Cậu út Cố muốn trả lại cho anh ấy cũng không kịp, đành mang theo lên thủ đô, sau đó tiền được giao cho mợ út giữ.

Tạm thời không nói tới chuyện đó.

Hiện tại, Cố Quảng Hạ muốn nuôi lợn, không phải kiểu nuôi nhỏ lẻ mà anh ấy dự định mua mười con lợn con về nuôi.

Mỗi con lợn con giá năm đồng, khá đắt.

Mười con lợn con là năm mươi đồng.

Nếu là trước đây, số tiền này không cần phải đi vay. Nhưng số tiền tích góp của gia đình trước đây đã bị nhà vợ anh ấy nuốt chửng.

Vì muốn nuôi lợn nên anh ấy đã đích thân đến đòi, kết quả lại bị đuổi ra ngoài.

Đúng vậy, chính là đuổi anh ấy đi.

Vợ Quảng Hạ cũng bị đuổi ra ngoài, cô ta khóc suốt dọc đường, vừa đi vừa chửi nhà mẹ đẻ không ra gì.

Nhưng Cố Quảng Hạ không quan tâm đến cô ta, chỉ hỏi cô ta muốn ly hôn hay tiếp tục sống với anh ấy.

Vợ Quảng Hạ sợ đến mức co ro giống như chim cút.

Nhưng cô ta còn dám nói gì nữa? Chắc chắn là phải sống tiếp rồi!

Ly hôn rồi chẳng lẽ cô ta có thể trở về nhà mẹ đẻ sao? Lúc có tiền thì cô ta là con gái, lúc không có tiền thì cô ta chẳng là gì cả!

Cố Quảng Hạ cũng thực sự quyết tâm nuôi lợn. Vì vậy dù mất mặt, anh ấy cũng phải đến vay tiền em trai.

Cố Quảng Thu ủng hộ anh trai nuôi lợn làm nghề phụ nhưng anh ấy ra hiệu khuyên anh trai nên nuôi thử năm con trước xem sao. Bởi vì anh trai không có kinh nghiệm nuôi lợn, nuôi một lúc mười con thì có hơi quá sức.

“Đến lúc mua lợn con về, anh sẽ để chị dâu nuôi. Hồi nhỏ cô ấy đã từng nuôi lợn rồi.” Cố Quảng Hạ cười nói.

Khi nghe vậy, Cố Quảng Thu nhìn sang Trương Kiều Mai. Trương Kiều Mai gật đầu, đi lấy mười tờ tiền Đại Đoàn Kết đưa cho Cố Quảng Hạ: “Anh cả, đây là một trăm đồng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-267.html.]

Nhìn thấy vợ lấy ra một trăm đồng, Cố Quảng Thu cũng hơi sững người.

“Không cần nhiều vậy đâu. Năm mươi đồng là đủ rồi.” Cố Quảng Hạ vội vàng nói.

Trương Kiều Mai cười nói: “Năm mươi đồng là tiền mua lợn con, năm mươi đồng còn lại là chúng em đưa cho anh cả để dành chi tiêu.”

Cố Quảng Thu nghe vậy thì cảm động nhìn vợ, vợ anh ấy quả thực không thể chê vào đâu được.

Anh ấy cũng ra hiệu cho anh trai mình sau này kiếm được tiền rồi thì mang đến trả là được.

Cố Quảng Hạ do dự một chút rồi nhận lấy.

Dù sao hiện tại anh ấy cũng chẳng còn tiền.

Nuôi mười con lợn không phải là chuyện nhỏ. Anh ấy còn phải kéo xe ba gác sang nhà máy gạo bên kia chở cám gạo về dự trữ, việc này cũng cần một khoản tiền.

Nuôi lợn không phải là không cần vốn.

Có câu dân gian nói rằng một con lợn nặng hai trăm cân, một trăm cân đầu là vốn, chỉ có một trăm cân sau mới là kiếm lời.

Trương Kiều Mai lại nói: “Em và mẹ cũng nuôi mấy năm rồi. Năm nào cũng nuôi được lợn tới hơn một trăm mấy chục cân, chưa bao giờ bị bệnh. Em nói một chút kinh nghiệm nuôi lợn cho anh cả nghe nhé? Anh cả cứ tham khảo.”

Cố Quảng Hạ biết em dâu có ý tốt nên đương nhiên anh ấy cũng muốn nghe.

Anh ấy cũng muốn làm tốt chuyện này.

Trương Kiều Mai liền nói một số lưu ý khi nuôi lợn, lợn con phải chăm sóc như thế nào, lớn lên phải chăm sóc như thế nào, mùa đông chăm sóc như thế nào, mùa hè chăm sóc như thế nào, còn cả vấn đề vệ sinh, những thứ này đều cần phải để ý.

Nuôi lợn tốt thì lợn sẽ không dễ bị bệnh, nuôi lợn không tốt thì lợn sẽ rất dễ bị bệnh. Một khi lợn bị bệnh thì sẽ rất tệ, rất dễ trở thành cả đàn lợn bệnh.

Đến lúc đó sẽ bị lỗ chổng vó.

Nghe những lời này, Cố Quảng Hạ cũng cảm thấy bản thân thu hoạch không nhỏ. Anh ấy nghiêm túc nói với Trương Kiều Mai: “Cảm ơn em dâu, anh về nhà sẽ ghi chép lại!”

Anh ấy không có ý định ra ngoài cùng làm việc với em họ. Bởi vì nếu anh ấy rời đi thì trong nhà chỉ còn lại vợ anh ấy và con, dựa vào bộ dạng kia của vợ anh ấy thì có lẽ sẽ không chống đỡ nổi. Anh ấy cũng không yên tâm giao con cái cho cô ta.

Sau khi vợ em họ thi đỗ đại học, nhiều người hàng xóm láng giềng bắt đầu ngỏ ý muốn kết thông gia với gia đình anh ấy.

Năm nay Tiểu Tây mười bốn tuổi, ở nông thôn những nhà khác đã bắt đầu cho con đi xem mắt rồi.

Nhưng Cố Quảng Hạ muốn con gái và con trai đi học, chỉ cần thi đỗ, anh ấy nói sẽ lo liệu mọi thứ!

Nhưng vợ anh ấy thì không chắc. Nếu anh ấy đi vắng, con gái có thể sẽ bị mẹ gả cho nhà khác. Đừng nghi ngờ, chỉ cần tiền sính lễ đủ, cô ta sẽ gả con gái đi.

Vì vậy, anh ấy quyết định làm tốt việc nuôi lợn, nếu làm tốt thì cũng không thua kém gì đi làm xa.

Cố Quảng Hạ cầm một trăm đồng về nhà.

Vợ Quảng Hạ đang ở nhà đợi, thấy anh ấy về liền vội vàng hỏi đã vay được tiền chưa?

Cố Quảng Hạ liếc cô ta một cái, trực tiếp đặt một trăm đồng đã vay được lên bàn.

Vợ Quảng Hạ trợn tròn mắt: “Không phải chỉ vay năm mươi đồng sao, sao lại vay một trăm?”

“Năm mươi đồng còn lại là em dâu đưa cho anh để chi tiêu trong nhà!” Cố Quảng Hạ nhìn cô ta, nói: “Đây chính là vợ của em trai tôi. Đây chính là cách cô ấy đối xử với anh em ruột của chồng mình. Vậy còn vợ tôi thì sao? Ba xu dính túi còn sợ người ta mượn, cô có biết xấu hổ không? Tôi còn cảm thấy xấu hổ thay cô!”

“Nhưng với nhà mẹ đẻ như vậy, cũng chẳng trách lại nuôi dạy ra một đứa con gái tham lam như cô. Các người đều cùng một giuộc.”

Anh ấy càng nói càng thấy chán ghét, cuối cùng anh ấy lại nói: “Hay là chúng ta ly hôn đi!”

Nước mắt vợ Quảng Hạ chảy dài: “Anh có thể đừng động một chút là đòi ly hôn được không? Em đã biết sai rồi, sau này bọn họ đừng hòng lấy một xu nào từ em nữa. Em cũng coi như không có nhà mẹ đẻ này!”

“Trước đây khi cô về cũng nói như vậy. Sau đó vợ của em họ đậu thủ khoa toàn tỉnh, mẹ cô liền đến cầu xin cô tha thứ, chẳng phải cô cũng mở miệng gọi một tiếng mẹ rất thân thiết sao?”

Sau khi vợ em họ thi đỗ đại học, mẹ của cô ta đã đến nhà để hàn gắn với con gái.

Nói hết lời hay ý đẹp, còn nói rằng lần trước chính là bị cô ta ép buộc đòi tiền trong lúc tức giận nên mới đánh cô ta…

Vợ Quảng Hạ nhanh trí biện giải: “Em chỉ giả vờ làm lành với bà ta, em chỉ muốn lấy lại số tiền mà bà ta đã nuốt mất thôi!”

Cố Quảng Hạ cười lạnh lùng, nói: “Người khác không biết cô là người như thế nào, chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Cô cho rằng nói lời này tôi sẽ tin sao?”

Vợ Quảng Hạ khóc lóc, nói: “Vậy anh muốn em thế nào? Anh thực sự muốn tìm dì ghẻ cho hai chị em Tiểu Tây sao? Em nói cho anh biết, em sống là người nhà họ Cố, c.h.ế.t là ma nhà họ Cố. Đừng tưởng rằng bây giờ cha mẹ đã lên thủ đô, không ai làm chủ cho em mà muốn cưới người mới. Nếu anh dám ly hôn với em, em sẽ trực tiếp treo cổ c.h.ế.t trong nhà!”

“Câm miệng!” Cố Quảng Hạ quát lớn: “Nuôi lợn cho tốt, nếu không nuôi tốt thì đừng ở đây nữa, đến từ đâu thì trở về đó đi!”

“Không cần anh nói, em cũng sẽ nuôi lợn tốt!” Vợ của Quảng Hạ lau nước mắt, tức giận nói.

Cô ta nhất định phải nuôi lợn tốt, nhất định phải tranh thủ cho hả giận, đợi đến khi nuôi lợn tốt kiếm được nhiều tiền, lúc đó sẽ có thể lên mặt.

Khi đó cô ta sẽ khiến cho nhà mẹ đẻ của cô ta ghen tị đỏ mắt. Đến lúc đó cho dù họ có quỳ gối trước mặt cô ta, cô ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà mẹ đẻ!

Cô ta đã nhìn thấu hoàn toàn bộ mặt thật của nhà mẹ đẻ!

Cố Quảng Hạ đã liên hệ với trại nuôi lợn từ lâu nhưng lợn con quá khan hiếm, hiện tại không có, phải chờ hơn một tháng nữa mới có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play