Lần này thực ra cô ấy cũng phải lén lút chạy trốn, chỉ vì đám sài lang hổ báo này muốn bán cô ấy cho một gã đàn ông già độc thân hơn năm mươi tuổi làm vợ!

Bọn họ muốn vắt kiệt sức lực của cô ấy.

Việc trong gia đình xảy ra chuyện như vậy thật là nhức nhối, khiến mọi người đều phẫn nộ.

Cuối cùng, hai người được gọi là chú hai và thím hai của cô ấy đã phải bỏ chạy trối chết. Bởi vì so với sự thật mà Vương Mân nói, những lời dối trá mà bọn họ bịa đặt ra thật là nhạt nhẽo và không có căn cứ.

Sau đó, cô bạn tên Vương Mân này đã chính thức được nhập học đại học, bởi vì đây vốn dĩ là vị trí của cô ấy.

Cô gái này cũng có tính cách mạnh mẽ, vì chê bai ký túc xá mà chị họ đã từng ở nên không muốn ở.

Đúng lúc ký túc xá bên kia chỉ có năm người, cô ấy trực tiếp xin nhà trường chuyển sang đó, chính thức bắt đầu quãng đời sinh viên của mình.

Cũng là mở ra hành trình lội ngược dòng trong cuộc đời của cô ấy.

Chuyện giả mạo đi học đại học đã ầm ĩ trong vài ngày nhưng nhiệt độ cũng dần hạ nhiệt.

Mọi người lại tiếp tục bắt đầu cuộc sống học tập bận rộn của mình. Ai cũng hận không thể ở lại thư viện trường học, làm gì có sức lực để bàn tán nhiều về những chuyện này.

Cuộc sống của Bạch Minh Châu vẫn như cũ.

Vào giữa tháng mười, Chu Lâm trở về từ phương nam.

Lần trước anh về là ngày 24 tháng 8, đến ngày 30 tháng 8 thì lại ra ngoài.

Cũng đã gần một tháng rưỡi.

Lần này trở về, anh đã mời Đổng Kiến đi ăn cơm, cũng tìm Ngô nhị gia đi ăn cơm.

Còn đặc biệt hỏi xin số điện thoại của Ngô nhị gia.

Lúc anh ở nhà nghe đứa út nói, nhà chú Ngô mới lắp đặt điện thoại. Nếu anh ở ngoài nhớ nhà thì có thể gọi điện thoại cho chú Ngô.

Trên thực tế, Bạch Minh Châu cũng đã hỏi về việc lắp đặt điện thoại, năm nghìn đồng!

Đúng là giá trên trời.

Sau khi hỏi số điện thoại của Ngô nhị gia, Chu Lâm cũng nói số điện thoại bên đó không phải của anh mà là của một nhà buôn khác. Anh có thể dùng điện thoại nhưng phải trả tiền thuê bao.

Tuy nhiên, đây là vấn đề nhỏ. Có điện thoại rồi thì có chuyện gì cứ gọi điện liên lạc trực tiếp, cũng tiện hơn nhiều.

Lần này Chu Lâm trở về cũng chỉ ở lại vài ngày rồi lại đi về phương nam.

Anh đã nhận được tin tức rằng vào dịp Tết Nguyên Đán, cảng ở miền nam không chỉ không nhàn rỗi mà còn bận rộn hơn cả ngày thường.

Bởi vì cuối năm rồi, nhà nhà đều muốn sắm sửa đồ mới, nhất là trong thời buổi kinh tế ngày càng tốt lên, đồ điện tử sẽ đặc biệt đắt hàng.

Vì vậy, lần này Chu Lâm trở về từ thủ đô, trước tiên anh cho Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn nghỉ phép.

Mỗi người được nghỉ phép nửa tháng, để họ về nhà trước một chuyến.

Còn lúc ăn Tết thì họ không được nghỉ phép về quê mà tiếp tục làm việc ở đây.

Đương nhiên Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu không có ý kiến gì, ngày hôm sau họ liền mua vé tàu hỏa về nhà.

Lần này hai người trở về, người nhà vui mừng khôn xiết.

Vừa về đến nơi, mọi người đã vây quanh.

Có người hỏi Lý Thái Sơn sao anh ta lại mập lên nhiều thế?

Lý Thái Sơn thực sự đã mập lên một chút, tăng khoảng mười cân. Trước đây trông anh ta rất gầy gò, bây giờ nhìn lại đã có da có thịt hơn.

Hơn nữa, anh ta còn mang dáng vẻ của một người thành đạt.

Bởi vì khi họ trở về, ai cũng mặc quần áo mới, giày dép mới, tóm lại là sắm sửa một bộ đồ mới.

Bất kể ở ngoài có khổ cực thế nào, khi về quê ai cũng phải sửa soạn cho tươm tất.

Vì vậy, khi anh Lâm gọi điện thoại báo cho họ nghỉ phép sớm để về quê một chuyến, Lý Thái Sơn đã trực tiếp kéo Cố Quảng Thu đi mua sắm.

Cố Quảng Thu không muốn tiêu nhiều tiền nhưng những bộ quần áo trên người anh ấy quả thực hơi tệ nên anh ấy cũng mua hai bộ.

Lần này cũng coi như là vinh quy trở về quê.

Dù sao thì người ở nông thôn đi ra bên ngoài chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, Cố Quảng Thu không nói được. Mọi người cũng không hiểu nhiều về thủ ngữ của anh ấy nên đều đi tìm Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn cũng thích điều này, anh ta nói thao thao bất tuyệt đến mức nước bọt văng tung tóe.

Lúc đầu mọi người còn khá kinh ngạc nhưng càng nghe càng thấy không ổn, dần dần nhận ra người này đang khoác lác.

Ai mà không biết Lý Thái Sơn chứ?

Những gì anh ta nói có thể là sự thật nhưng chắc chắn đã được phóng đại.

Dù sao thì Lý Thái Sơn cũng đã được nói đã miệng, anh ta đã sớm muốn về quê khoe khoang với mọi người.

Tuy nhiên, anh Lâm đã đoán trước được điều này, vì vậy anh đã yêu cầu anh ta nói sự thật.

Mà cũng đúng như vậy, những gì anh ta nói đều là sự thật nhưng mọi người lại lộ ra vẻ mặt như: Cậu cứ khoác lác nữa đi, khoác lác nữa đi!.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-266.html.]

Tất nhiên, Lý Thái Sơn đã nói thật về những gì anh ta nhìn thấy và trải qua ở phương nam. Còn về tiền lương của mình, anh ta nói thẳng là khoảng bốn mươi đồng.

Đây là mức lương phổ biến ở miền Nam.

Anh Lâm trả cho những người làm việc dưới trướng mình mức lương đặc biệt cao, lên đến sáu mươi đồng, bao ăn ở.

Nhưng tương ứng với điều đó, anh cũng yêu cầu cao đối với những người làm việc dưới trướng mình.

Bởi vì chế độ lương thưởng tốt, còn được bao ăn ở. Đãi ngộ này thực sự không thể tìm thấy ở nơi thứ hai, vì vậy những người làm việc cho anh thực sự đều rất cố gắng.

Còn Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu thì càng không cần phải nói.

Khi lấy ra số tiền mang về cho gia đình, người trong nhà đều ngỡ ngàng.

Lý Thái Sơn không đưa tiền cho cha mẹ cất giữ, cũng không nói với cha mẹ là bao nhiêu tiền. Anh lấy tiền ra ở trong phòng đếm cùng vợ!

Lần này họ trở về, anh Lâm đã thanh toán cho họ, thanh toán toàn bộ tiền lương trước đó một lần.

Họ rời đi vào tháng 5 và trở về vào cuối tháng 10, Chu Lâm đã tính cho họ tiền lương năm tháng. Mỗi tháng anh sẽ nói với họ rằng họ được bao nhiêu tiền lương nhưng không phát liền.

Họ cũng không có chỗ để cất giữ nên họ đã gửi nó cho anh Lâm.

Lần này họ trở về, anh cũng thanh toán cho họ một lần, năm tháng tiền lương cộng lại gần một nghìn ba trăm đồng.

Vì anh Lâm đã nói rằng sẽ tính thêm tiền hoa hồng cho họ. Đây là tiền lương cộng với tiền hoa hồng của hai người, anh thực sự không bạc đãi họ.

Kim Tiểu Linh đếm đi đếm lại, thật sự kinh ngạc.

Nhưng không chỉ có mình cô ấy, Trương Kiều Mai cũng vậy.

Cố Quảng Thu đưa hết tiền cho Trương Kiều Mai, Trương Kiều Mai cầm xấp tiền mười đồng đếm đi đếm lại mấy lần.

Mười tờ mười đồng được rút ra một tờ làm thắt lưng, kẹp chín tờ còn lại, coi như một cọc.

Tổng cộng có mười hai cọc, một nghìn hai trăm đồng, còn lại một số tiền lẻ dư ra sau khi mua vé xe, mua quần áo.

Cũng giống như Kim Tiểu Linh, Trương Kiều Mai cũng kinh ngạc trước số tiền lớn này.

"Hai người làm ăn gì mà trong thời gian ngắn ngủi kiếm được nhiều tiền như vậy?" Cô ấy không nhịn được hỏi.

Cố Quảng Thu liền viết ra cho cô ấy.

Em họ mở cửa hàng ở miền nam, chuyên nhập và bán thiết bị điện tử. Anh ấy và Lý Thái Sơn được tính lương cơ bản và tiền hoa hồng, đây chính là số tiền đó.

Trương Kiều Mai lại hỏi: "Thiết bị điện tử là gì?"

Cố Quảng Thu liền viết ra: Tivi, tủ lạnh, radio bán dẫn, đài cassette, đèn pin, đồng hồ đeo tay...

Trương Kiều Mai đã nghe nói qua một vài thứ nhưng phần lớn là chưa từng nghe đến.

Phải biết rằng cho đến nay, ở đại đội của họ vẫn chưa có điện, mà đại đội của họ còn là đại đội tiên tiến nhất.

Tuy nhiên, Trương Kiều Mai bỏ qua vấn đề này, lại hỏi anh ấy ở đó ăn ở có tốt không?

Cố Quảng Thu cười, giơ cánh tay rắn chắc của mình cho cô ấy xem, nhìn vào cơ bắp này thì biết anh chắn là ấy chắc ăn rất được.

Đừng thấy ở chỗ đó nhập hàng xuất hàng bận rộn nhưng anh ấy và Lý Thái Sơn thích nghi ở đó rất tốt. Bởi vì vốn dĩ làm việc trên đồng ruộng còn lâu mới kiếm được bằng bên kia.

Trương Kiều Mai yên tâm, hỏi anh ấy về lần này có thể ở lại được bao lâu?

Cố Quảng Thu cũng viết ra cho cô ấy xem.

Biết rằng năm nay họ không về ăn Tết, vẫn phải ở lại bên đó làm việc, Trương Kiều Mai nói: "Vậy mấy ngày nay anh nghỉ ngơi cho tốt. Em bảo mẹ làm thị cho anh mấy con gà để bồi bổ."

Nhưng không cần Trương Kiều Mai dặn dò. Lúc con rể quý hóa Cố Quảng Thu này trở về, ngay ngày hôm đó thím Trương đã làm thịt gà hầm gà cho con rể ăn.

Năm nay nhà bà ấy nuôi hơn hai mươi con gà, không cần tiết kiệm, mỗi ngày một con gà trực tiếp làm thịt cho con rể ăn để bồi bổ sức khỏe!

Năm 1979, đại đội Ngưu Mông cũng đã có nhiều thay đổi.

Nhờ chính sách mới, không chỉ có nhà ông Niên dẫn đầu, trực tiếp nhận thầu nhà máy gạch bỏ hoang và vực nó dậy mà mọi người cũng bắt đầu nuôi nhiều gà và lợn hơn.

Đúng vậy, năm nay bắt đầu không nuôi lợn tập thể nữa.

Ngay sau khi Chu Lâm dẫn Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn rời đi không lâu, chính sách mới đã được ban hành đến đây.

Lợn mà từng nhà nuôi trước đây không phải là của đại đội sao? Nhưng sau khi nộp đủ tiền mua lợn con cho đại đội, con lợn con đó sẽ thuộc về các thành viên trong đội!

Đây là do ông đội trưởng đến báo cáo với lãnh đạo công xã, lãnh đạo công xã đồng ý mới về thông báo cho mọi người.

Việc tự nuôi lợn được coi là phát triển kinh tế phụ, phù hợp với nội dung hội nghị năm ngày.

Vì vậy, bây giờ hầu như nhà nào cũng nuôi lợn, nhà nào trước đây không nuôi thì sau này cũng nuôi.

Một số người siêng năng còn nuôi thêm gà, vịt, ngỗng.

Ví dụ như mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh, hai mẹ con họ không chỉ nuôi ba con lợn mà còn nuôi hơn mười con gà để lấy trứng và hai con ngỗng trắng lớn.

Lần này Lý Thái Sơn về nhà, mẹ và vợ anh ta rất hào phóng, cũng làm thịt gà và xào trứng cho anh ta ăn.

Lý Thái Sơn trở về nhà là trực tiếp biến thành ông lớn.

Hiếm khi được về nhà nghỉ ngơi, anh ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn hưởng thụ tình yêu và sự quan tâm của vợ.

Vì vậy, anh ta chẳng làm gì, chỉ làm toàn "việc lớn".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play