Lạc Phù Nhi khóc đến hoa lê đái vũ, Lãnh Ngạo Phong đau lòng mà ôm cô vào ngực ôn nhu dỗ dành.
Chỉ có mấy người ở bàn tròn là chết lặng.
Đây rốt cuộc là cái chuyện cũ hào môn ngược luyến gì đây?
Cuối cùng thì Lãnh Ngạo Phong cũng chú ý đến dưới lầu còn có người, hắn ôm lấy Lạc Phù Nhi đi xuống cầu thang, bước về bàn tròn.
Ông lão chờ một bên nãy giờ cũng đi theo, được Lãnh Ngạo Phong ra hiệu mới chậm rãi mở miệng. “Hôm nay mời các vị tới, là muốn các vị hỗ trợ tìm chị gái đã mất tích của Lạc tiểu thư, đồng thời cũng là hôn thê của thiếu gia,”
“Lưu quản gia, chú ý từ ngữ.” Lãnh Ngạo Phong nhíu mày, hắn quát ông, sai lại nâng tay Lạc Phù Nhi lên hôn xuống, vừa thâm tình lại vừa chân thành mà nhìn người con gái đang đỏ mặt: “Tôi đời này chỉ biết yêu một cô gái nhỏ là Phù Nhi, còn chị gái của em ấy...”
Lãnh Ngạo Phong hừ lạnh: “Nếu không phải Phù Nhi không đành lòng, Lãnh Ngạo Phong tôi đây còn lâu mới quản cô ta sống chết ra sao.”
Lời này vừa mười phần bá đạo cùng không nói lý, tới Hồ Tranh còn không nhịn được mà xém trợn trắng mắt. Lưu quản gia lại không để ý đến Lãnh Ngạo Phong, ông giơ tay lên, để hầu gái đến đưa lên một chồng thẻ bài.
Thẻ bài mặt sau in lớp hoa văn phức tạp, Lưu quản gia tiếp nhận, đưa mắt nhìn mấy người bọn họ: “ Các vị có thể đến chọn bài.”
Người dẫn đầu là người phụ nữ đã rung chuông, cô rút một lá, lật qua nhìn thoáng rồi trở về lẩm bẩm một câu. Hồ Tranh cũng tới rút một lá bài, sau đó đánh mắt ra hiệu Chúc Thừa cũng đi.
Chờ cho tất cả mọi người lấy được bài, Lưu quản gia mới nói tiếp: “ Chị gái của Lạc tiểu thư là hôn thê của thiếu gia chúng tôi, hôn ước đã định, Lạc đại tiểu thư lại ngoài ý muốn mất tích, tạo cho thiếu gia chúng tôi một cái phiền toái lớn.”
Ông ta không nhanh không chậm nâng tay lên, vén tay áo lên nhìn cổ tay, khí chất ưu nhã, dáng vẻ thong dong.
Có người nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cái gì đây... Tên đàn ông này có vị hôn thê rồi còn cùng người phụ nữ khác dây dưa, ai không biết nhìn vô còn tưởng Lạc Phù Nhi mới là vợ chính thức không á.”
Đồng bọn nhỏ bên cạnh cũng nhỏ giọng tán thành: “Đều nói truyện tổng tài không có ai bình thường đâu mà. Đây là cái gì?”
Cô lấy được một lá bài có mặt sau là đóa hoa hồng đang hé nở, lại lại mắt trước là mấy chữ.
Nữ sinh nhìn một lúc mới nhận ra: “Đèn...Đèn Treo?”
Cô theo bản năng nhìn lên đèn thủy tinh treo trên đầu mình.
Chúc Thừa thì lại nhìn chằm chằm vào thẻ bài trong tay, nó viết tai nạn xe cộ, lại nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, trong lòng đã có suy đoán,
Phát xong thẻ bài, Lưu quản gia nghiêng mình, nhường đường cho Lãnh Ngạo Phong với Lạc Phù Nhi. Hai người bọn họ lại thân mật dán sát vào nhau mà lên lầu.
“Cách hôn lễ còn có năm ngày, sau năm ngày này, Lạc đại tiểu thư cần phải xuất hiện ở hiện trường hôn lễ”
Lưu quản gia buông tay: “Thời gian không còn sớm, thiếu gia đã thay các vị thám tử chuẩn bị phòng. Nhớ lấy, các người chỉ được điều tra vào ban đêm, không được cho phép thì không được rời khỏi biệt thự. Tối nay các vị ở tầng một, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai vào 9 giờ rưỡi sáng, tôi ở chỗ này chờ tin tốt của các vị.”
“Nhưng chúng ta căn bản không biết nên làm như thế nào!” Người đàn ông cách quản gia gần nhất đột nhiên đứng dậy, quát lớn với quản gia: “ Mấy người đây là đang hạn chế tự do thân thể của tôi.”
Anh ta vừa nói vừa giữ chặt Lưu quản gia chuẩn bị bỏ đi, thanh âm khản đặc: “Thả tôi về! Tôi mới không cần thay thiếu gia của mấy người tìm cái vị hôn thê, tôi phải về nhà, thả tôi về nhà!”
Lưu quản gia lạnh lùng nhìn anh, ông đem người đàn ông đang lôi kéo cánh tay mình đẩy ra, vẫn dùng ngữ điệu khách khí nhắc nhở: “Ngài nên nghỉ ngơi.”
Người đàn ông hét lớn: “Tôi nói tôi phải đi về!”
Lưu quản gia không bực, chỉ lặp lại lần nữa: “Ngài nên nghỉ ngơi.”
“Tôi nói tôi phải về nhà! Ông nghe không hiểu sao? Tôi sẽ không...”
Còn nửa câu chưa nói hết đã phải kẹt trong bụng, người đàn ông vốn dĩ đang giận đến bốc hỏa im lặng, lảo đảo vài bước, sau đó ngã ầm xuống đất.
Trên bụng còn cắm một con dao găm, Lưu quản gia nửa ngồi xổm xuống, rút dao ra khỏi người, lại móc khăn tay ra lai khô vết máu trên thân dao.
Máu tươi lan tràn, thấm ướt thảm dưới thân người.
Mấy cô gái nhỏ bị dọa đến mức thở cũng không dám thở, đứng chụm vào nhau, mặt mày trắng bệch.
Lưu quản gia đứng dậy, đem khăn tay đã gấp gọn lại thả vào túi trước ngực, hành lễ với nhóm bọn họ, giọng điệu có chút nặng: “ Các vị, nên nghỉ ngơi.”
Không khí tựa hồ đọng lại, không có người đứng dậy.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ rung chuông dẫn đầu đứng lên, cô đi theo Lưu quản gia về căn phòng đã được chuẩn bị tốt, mấy người còn lại lúc này mới dám đi theo.
Chúc Thừa với Hồ Tranh đi ở cuối đội ngũ. Trước khi rời đi, Chúc Thừa quay đầu nhìn thoáng qua thi thể nằm trên đất.
“Anh Tranh” Chúc thừa nhỏ giọng hỏi bên cạnh Hồ Tranh “Chuyện này rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
Hồ Tranh liếc nhìn cậu một cái, có chút kinh ngạc với phản ứng của cậu: “Cậu không sợ hãi?”
Chúc Thừa lắc đầu: “Mới bắt đầu thì có chút, hiện tại khá hơn rồi.”
“Là gan cũng lớn đó.” Hồ Tranh trêu chọc cậu vài câu, sau đó mới nói chuyện chính: “NPC kia, chính là Lưu quản gia đó, cứ làm theo những gì ông ta nói là được, năm ngày này tìm được Lạc đại tiểu thư là có thể sống sót, mặt khác đừng hỏi đừng nói, cũng đừng phản kháng, bằng không……”
Anh ta làm động tác cắt cổ. Khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới trước cửa phòng. Lưu quản gia phân cho họ sáu cái chìa khóa phòng xong liền mang người đi mất, vài người hai mặt nhìn nhau, không có ai dẫn đầu đi về phòng, mấy người tụ thành một nhóm chờ người nào đó lên tiếng trước.
Nhìn ra bọn họ đang lo lắng, người phụ nữa lắc chuông cười nhạo một tiếng, cảm nhận được mấy tầm mắt nhìn qua, nàng nhẹ thanh giọng, không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi tên Diêu San San, gọi tôi là chị San là được, các cậu đều là người mới?”
Có hai nữ sinh không nghe hiểu ý của cô, mờ mịt nhìn Diêu San San.
“Rõ ràng.” Cô chỉ chỉ Chúc Thừa: “Cậu cũng vậy?”
Chúc Thừa sờ sờ cái mũi, gật đầu.
Diêu San San thở dài, cô đưa tay xoa thái dương, oán giận nói: “Thế quái nào mà một người có kinh nghiệm cũng không có...Này, Hồ Tranh rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao lần này lại nhiều người mới vậy? Gần đây nhiều người xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm sao?
“Nếu không thì vì cái gì mà tôi lại xuất hiện ở chỗ này?” Hồ Tranh đáp lời cô “Cách tôi bị thọc lần trước mới có ba tháng.”
Diêu San San trợn mắt trắng: “ Được rồi tôi đã biết, anh nghĩ tôi muốn đến à?”
Hai nữ sinh bên kia có lẽ biết nhau, từ lúc ở bàn tròn bắt đầu đã luôn luôn đi chung với nhau. Chúc Thừa lại nhìn về phía người đàn ông xa lạ bị lạc vô một góc kia.
Lúc Diêu San San và Hồ Tranh nói chuyện, người này vẫn luôn đứng ở một bên, không trả lời câu hỏi của chị San, cũng không như tên đàn ông ở đại sảnh ban nãy mở miệng ra liền chửi rủa. Cảm nhận được Chúc Thừa nhìn mình, người đàn ông vốn dĩ đang cúi đầu nhìn sàn nhà liền ngóc đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu trai trẻ chưa kịp tránh mắt đi.
Hắn không tức giận, ngược lại còn cười với Chúc Thừa một cái. Vốn dĩ còn lo lắng sẽ làm người ta khó chịu, thấy đối phương mỉm cười cậu liền yên lòng, nhìn thoáng qua bên kia đã thôi không tranh luận nữa, Diêu San San và Hồ Tranh đang cùng hai cô gái nói chuyện. Cậu không do dự mà đi về phía đối phương.
Người đàn ông kia vẫn luôn nhìn Chúc Thừa, chờ đến khi cậu đã đi đến bên cạnh mới thu liễm ánh mắt, hắn còn nhích qua một bên để cho cậu có không gian lách vào cùng mình.
“Cám ơn” Chúc Thừ nhìn bốn người bên kia đại khá tính giảng bài trong một lát, cậu dứt khoác học theo hắn dựa người lên khung cửa, nghiêng mặt nhìn qua, cậu tự mình giới thiệu trước: “Tôi là Chúc Thừa, tên của anh là gì?”
“Trì Thính” Người đàn ông lên đáp lời, giọng nói dễ nghe mang theo ý cười.
Trì Thính nhìn bên kia đã nói đến khí thế ngất trời, nhìn một lát liền thấy nhàm chán, sự chú ý lại lần nữa rơi lên Chúc Thừa: “Cậu là người mới tới?”
“Chắc là vậy, tôi cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này nữa.”
Nhắc đến chuyện này cậu liền thấy đau đầu, cậu chỉ bị xe đụng phải một chút, mở mắt ra liền đã bị đẩy đến cái nơi quỷ quái này.
Sở thích với lỗi tạo hình đầu óc có bệnh bá đạo tổng tài, cộng với cô bạn gái nhu nhược không thể gánh vác cái mẹ gì nhưng kiên cường thiện lương. Lại thêm vị hôn thê chân chính bị trục xuất khỏi gia môn, còn có Lưu quản gia nhìn thì lễ nghĩa đầy mình nhưng giết người không chớp mắt. Tổ hợp này gộp lại còn gì khác ngoài một bộ tiểu thuyết tình yêu bị cấm cản vừa máu chó vừa không có logic.
Hồi cậu lớp năm đã không còn xem thứ này.
Trì Thính lại cười, đôi mắt cong cong, hắn vốn có một gương mặt đẹp, cười lên lại đẹp càng thêm đẹp. Chúc Thừa từ trước đến nay đều khá thích những người đẹp, đặc biệt là Trì Thính còn vừa đẹp vừa tốt tính.
Cậu hỏi: “Anh cũng vừa mới tới sao?”
“Không phải, tôi đã tới đây rất nhiều lần.”
Trì Thính như vô tình mà nhìn qua thẻ bài trong tay Chúc Thừa, ánh mắt khẽ động: “ Trên thẻ bài của cậu viết cái gì?”
Nếu không phải hắn nhắc đến, cậu mém chút đã quên mình còn đang cầm bài trong tay. Lá bài hơi mỏng đảo một vòng trên ngón tay cậu, sau đó được đưa qua cho Trì Thính. Hắn cầm lấy nó, nhìn thoáng qua xong liền trả cho cậu, thuận tiện đưa thẻ bài của chính mình cho cậu xem.
Trên lá bài của hắn viết chữ: “Nước.”
“Chữ viết trên lá bài này...” Chúc Thừa tay kẹp lá bài, lật tới lật lui nhìn nhìn “Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Nguyên nhân chết.”
Trì Thính nhìn chằm chằm Diêu San San đang trò chuyện thật vui với hai cô gái, cũng không quên trả lời Chúc Thừa: “Trên mặt thẻ bài viết, chính là nguyên nhân cái chết của cậu.”
Nguyên nhân chết?
Nháy mắt, Chúc Thừa cảm thấy tấm thẻ trong tay nặng ngàn cân.
Cậu thử thăm dò hỏi thêm: “Nguyên nhân cái chết này chính là cái gì?”
“Nguyên nhât chết ở Đổi Mệnh.”
Nhìn vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm của cậu, Trì thính chủ động giải thích: “Trong khoảng khắc sắp chết, những người có dục vọng sống sót mạnh liệt sẽ bị tước đoạt ý thức, lôi vào trò chơi này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định liền có thể sống sót. Bởi vì có thể thay đổi kết cục tử vong, phần lớn người chơi gọi nơi này là Đổi Mệnh.”
“Ngược lại, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hoặc không tìm được cách ngăn cản bản thân tử vong, trong Đổi Mệnh bị giết chết, lúc đó chính là thực sự đã chết.”
“ Còn có” Trì Thính chọc chọc lá bài của Chúc Thừa, thần thần bí bí dán sát lại gần nói nhỏ “Ở chỗ này, không được tùy tiện để cho người khác xem bài của mình.”
Cách đó không xa, Hồ Tranh với Diêu San San đã thành công lôi kéo hai cô gái, lừa được hai lá bài của bọn họ. Trì Thính dán sát lại gần, gần như là dính vào bên tai cậu mà nói, hơi ấm nhẹ nhàng phả tới, ngứa ngáy hết cả một mảnh da thịt, chọc cho Chúc Thừa rụt cổ lại.
“Sẽ có tình huống xấu xảy ra đấy.”
Trì Thính nhìn vào mắt cậu, tiếp tục nói nữa câu còn lại.
Chúc Thừa cảm thấy lời này có gì đó sai sai: “ Vậy mà anh còn...”
“Chỉ là nhắc nhở cậu thôi, khồn cần quá tin tưởng vào người khác, lần này cậu gặp được tôi, lỡ lần sau gặp được ai khác thì chính là không thể nói ra.”
“Tôi nhìn bài của cậu, cậu cũng nhìn bài của tôi, chúng ta huề nhau.”
Trì Thính lại đổi giọng, giả bộ đáng thương vô cùng mà nhìn Chúc Thừa: “Chúc Thừa, cậu cũng không thể bỏ rơi tôi nha.”
Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người không xa mấy, Trì Thính còn cố ý cọ lên người cậu, hắn hơi khom lưng, tựa người vào vai cậu, nghiêng đầu nhìn Chúc Thừa. Chúc Thừa bị hắn chọc cười, rất phối hợp mà đáp lời: “Được rồi, tôi nhất định sẽ không ném anh lại rồi chạy trốn một mình.”
Trì Thính cười đến càng vui vẻ, hắn vốn còn tính nói cái gì đó, nhưng ánh mắt liếc qua, nháy mắt liền lạnh mặt.
Bốn người bên kia đã nói hết lời, Diêu San San mang theo hai cô gái đi vào một gian phòng, Hồ Trnh nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy hai người trong góc liền bước nhanh đến.
“Phòng của cậu ở bên kia, tôi ở phòng cách vách, có việc thì kêu.” Hồ Tranh giơ chìa khoác. “Lần đầu tới Đổi Mệnh có người đi cùng...Cậu tên gì?”
“Gọi Chúc Thừa là được.”
Người bên cạnh lúc Hồ Tranh đến liền quay người, đưa lưng về phía bọn họ, không biết đang làm gì, Chúc Thừa nghĩ nghĩa thêm một người sẽ thuận tiện hơn một chút, liền giới thiệu cả hắn ta: “Đây là Trì Thính.”
Trì Thính quay đầu lại.
Chúc Thừa cười cười với hắn, cậu quơ chìa khoá trong tay: “Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi.”