Chúc Thừa đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Chiếc xe đó từ bên cạnh đâm tới, khi tai nạn ập đến cũng không cho cậu một chút thời gian phản ứng, ngay khi cảm thấy đau đớn, cậu đã hoàn toàn bất tỉnh.

Có lẽ cũng phải hơn nửa giờ sau, ý thức của cậu mới khôi phục, Chúc Thừa trợn mắt, thứ cậu thấy là một đám người vây quanh chiếc xe gây tai nạn, cùng với một cái xác nằm trên mặt đất

Ờm?

Chúc Thừa ngơ ngác, cậu giơ tay lên, nhìn trong lòng bàn tay đỏ sậm màu máu, không thể tin được mà sờ soạng kiểm tra toàn thân một phen.

Cậu không chết?

Không chỉ không chết, ngay cả những chỗ bị đâm phải cũng không đau.

Mấy người còn đang đứng đó ríu rít trò chuyện, Chúc Thừa đã không đứng được.

Trên người cậu đầy máu, tí tách chảy đầy đất.

Người chung quanh dường như không chú ý tới ở đây có người, Chúc Thừa với nửa gương mặt chảy đầy máu, chen vào đẩy đám người đứng ở đằng trước ra.

Xe bị đâm cho nát không tả nổi, đầu xe kẹt trên tường, trên ghế điều khiển còn có tài xế không biết sống hay chết, nằm bò không động tĩnh.

Mà trên mặt đất cái kia……

Chúc Thừa cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua, cậu liền thấy da đầu tê dại, da gà cũng theo đó xuất hiện khắp người.

Trên mặt đất người kia mặt đầy máu, không chỉ có như thế, trên người còn bao phủ một lớp sương mù, cái cơ thể bị giấu đi cơ bản là không thể nhận ra là nam hay nữ.

Nếu cậu không tính là chết …… Vậy cái xác trên mặt đất là ai?

“Đừng nhìn.” Cậu chợt nghe thấy tiếng của một người đàn ông từ nơi không xa truyền đến, giọng điệu mang theo sự mất kiên nhẫn và thúc giục: “ Cậu đã chết.”

Chúc Thừa đột nhiên ngẩng đầu, đám người đã tản ra, cảnh vật xung quanh cũng xảy ra biến đổi.

Phố buôn bán biến thành cái đường nhỏ phủ toàn đá cuội, con đường quanh co khúc khuỷu kéo dài về phía trước, để lộ hai bên đường một cây lại một cây thụ chen chúc nhau, kín không kẽ hở, dưới sự biến đổi tới ánh mặt trời cũng như bị một tầng lụa trắng phủ lên.

Người kêu cậu đang đứng ở chỗ con đường nhỏ phía trên, chỉ cách Chúc Thừa có mấy mét, đi qua chỉ cần năm sáu bước.

Người con trai non trẻ tuổi, có lẽ chỉ mới có hai mươi, thấy Chúc Thừa nhìn qua, anh ta liền vẫy tay chào hỏi.

Cánh tay này của anh ta có một độ cong rất kì quái, buông xuống xong liền mềm như bông mà treo ở chỗ đó.

Chúc Thừa nhìn trái nhìn phải, dù có hơi do dự nhưng cậu vẫn bước về phía đối phương.

“Anh biết tôi sao?” Cậu nghi hoặc hỏi

Người này không trả lời câu hỏi của cậu, tự mình giới thiệu bản thân: “Tôi là Hồ Tranh.”

Anh ta gọi cậu theo cùng mình, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, chỉ còn thiếu mình cậu.”

Chúc Thừa không rõ nguyên do, cậu ngơ ngác đứng nhìn Hồ Tranh đã xoay người rời đi.

Hồ Tranh đi được vài bước, quay đầu nhìn cậu vẫn đang đứng đó.

“Cậu còn có nửa tiếng” Hồ Tranh lạnh lùng bảo “Nếu không đi thì sẽ thực sự chết.”

Anh nói không sai.

Đau đớn từ ngực lan dần ra khắp tay chân, Chúc Thừa giơ tay đè lại miệng vết thương trước ngực, nhanh chóng nện bước đuổi theo Hồ Tranh.

Cậu quan sát biểu cảm của anh ta, suy nghĩ một chút, sau đó lễ phép hỏi đối phương: “Chúng ta đang đi đâu thế?”

Hồ Tranh không nhìn cậu, anh ta nhìn về phía trước nói: “Đổi mệnh.”

Chúc Thừa cho rằng chính mình nghe nhầm, cậu mờ mịt mà nhìn Hồ Tranh.

Hồ Tranh thở dài, anh dừng bước, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Chúc Thừa đánh giá một phen.

Khi Hồ Tranh quan sát cậu, Chúc Thừa cũng ở quan sát anh ta.

Ở khoảng cách gần, Chúc Thừa chú ý tới cánh tay của Hồ Tranh. Ở điểm nối giữa chỉ có chút thịt, theo chuyển động của Hồ Tranh mà lúc ẩn lúc hiện.

Mùi máu trên người Hồ Tranh so với Chúc Thừa nồng đậm hơn rất nhiều, mắt trái với nửa mặt dưới bị lẫn vào, nhìn kĩ mới biết là do bị thứ gì đó cắt xẻo mất miếng thịt.

Chúc Thừa cố ổn định tâm lý, cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại.

Hồ Tranh quan sát cậu hồi lâu, anh ta nhỏ giọng lầu bầu

Chúc Thừa nghe loáng thoáng được rằng: Người mới thật phiền toái.

Cậu nghi ngờ mình có phải hay không đang ở địa ngục, bị Mạnh Bà phái sứ giả tới dẫn đi uống canh.

Cậu hoài nghi nhân sinh trong chốc lát, vừa hay lại bị Hồ Tranh nhìn ra:

“Còn chưa tới âm tào địa phủ đâu, đừng lo lắng.” Anh ta như muốn an ủi mà vỗ vỗ vai Chúc Thừa. “Nhưng chúng ta phải nhanh đi tới điểm tập trung, còn không đi nữa là chỉ có thể chờ chết.”

Anh ta nói xong lại tiếp tục bước đi. Chúc Thừa cũng đi theo phía sau.

Người ta hay nói, khi con người sắp chết sẽ nhớ lại tất cả kí ức lúc sinh thời, tục xưng là “Đèn Kéo Quân.” Chúc Thừa suy nghĩ liền nhận ra, khi cậu bị xe tông cho văng ra đất rồi lập tức bất tỉnh nửa tiếng, hoàn toàn không có quá trình nhìn lại quá khứ này.

Từ đó suy ra, có lẽ cậu thực sự không có chết. Nhưng như vậy lại càng đáng sợ, Hồ Tranh ban nãy đều nói hết, ở đây không phải âm tào địa phủ cũng không phải thiên đường, vậy cậu đụng phải một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế đã đi tới một nơi....

Chúc Thừa nhìn biệt thự xuất hiện trong tầm mắt mình. Có lẽ cậu đã tới một nơi quỷ dị không hợp với lẽ thường.

Cậu bắt đầu nhớ lại chính mình trong kí ức, khi mà cậu chưa có trở thành cái bộ dạng quỷ quái như bây giờ.

Chúc Thừa cậu đây, 25 tuổi đầu, không hút thuốc, không uống rượu, không có dính vào tệ nạn gì cả. Ngoại trừ khi đi làm hay trộm lười biếng một tí, thì cậu có cha mẹ hoàn thuận, đồng nghiệp ở chung vui vẻ, bạn bè cũng có mấy đứa.

Sau đó vào lúc tan tầm ngày thứ sáu hôm nay, vì muốn ăn bạch tuộc viên ở phố ăn vặt, cậu từ công ty đi mấy cây số đến chỗ này. Chưa kịp ăn uống gì cả đã bị một cái ôt trắng không biết từ chỗ nào lao tới tông chết, rồi bị đưa tới chỗ này.

Hay là có công ty khoa học kỹ thuật nào đưa ra công nghệ thực tế ảo mới, bắt chước các trò chơi trong nước? Hay là cậu xuyên thư? Nhân vật là gì nhỉ? Nam hai là con simp thâm tình thiết lập vẫn là bá đạo tổng tài hay là oan gia?

Không đợi cho mạch não của cậu bỏ nhà đi chơi xa, Hồ Tranh đã dừng bước: “Tới rồi”

Chúc Thừa đi theo ngó lên xem thử.

Trước mắt cậu là căn biệt thự năm tầng, bên ngoài có hàng rào làm từ sắt vây quanh, xung quanh biệt thự là cả một cánh rừng cây rậm rạp, ánh sáng khó lọt quá tầng cây khiến nó trông tối tăm hẳn, cảnh này làm cho Chúc Thừa cảm nhận được mùi của mấy bộ phim kinh dị.

Hồ Tranh so với cậu thì thong dong hơn, anh ta duỗi tay đẩy cửa lớn của biệt thự ra. Cửa sắt kêu lên một tiếng kẽo kẹt não nề, Hồ Tranh quay đầu nhìn Chúc Thừa.

Chúc Thừa lấy lại bình tĩnh, dưới ánh mắt mắt bảo mình vào trước của Hồ Tranh mà đi vào.

Sau khi vào cửa là một đoạn hành lang, hai bên tường có treo đèn, chỉ là ánh nến trong chụp đèn u ám có chút đong đưa, im lặng vì Chúc Thừa xuất hiện. Đế giày đạm lên trên thảm, phát ra những âm thanh nặng nề không rõ. Đại khái đi qua một lúc, Chúc Thừa đi vào đại sảnh.

Trước mắt không còn ánh nến tối tăm, chùm đèn thủy tinh sáng ngời chiếu sáng toàn bộ căn phòng, liếc mắt nhìn quanh một vòng, đập vào mắt người nhìn trước tiên, là bức hoa được treo ở giữa phòng.

Bức tranh vẽ một lễ cưới, vốn nên là hình ảnh ấm áp ngọt ngào, ấy thế mà lại nhiều hơn một thân ảnh màu trắng. Hai cô dâu mặc một loại trang phục khá tương đồng với váy cưới, một trái một phải đứng bên cạnh chú rể, họ nghiêng mặt nhìn qua như đang cãi nhau, mà vị chú rể ở chính giữa... Cậu nhìn kĩ, chú rể một tay nâng cằm, nâng mặt, một vẻ mặt thâm tình mà nhìn phía trước.

Cậu đến muộn, nhìn về phía bàn tròn ở đằng kia, nơi đó đã ngồi đủ người, còn dư ra hai cái ghế trống. Hồ Tranh đi qua đó, không nhìn bức tranh trên tường kia nhiều một cái, đã mang theo Chúc Hạ đi ngồi vào hai cái ghế trống kia.

Chúc Thừa kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhìn quanh một vòng.

Tổng cộng bảy người, bốn nam ba nữ, trừ cậu cùng Hồ Tranh, có bốn người trên người đều dính máu, không có miệng vết thương rõ ràng, mặt mày lo sợ, trong đó có một người lúc bọn họ ngồi xuống còn sợ run lên một chút.  

Chỉ có người phụ nữ kia là bình tĩnh, thấy Hồ Tranh tới sau còn chào hỏi với cậu.

Chúc Thừa thấy trên cổ cô ấy là một miệng vết thương sâu hoắm .

“Người đều đến đủ rồi?”Người phụ nữ nhìn nhìn bàn tròn đã ngồi đủ, hài lòng gật đầu “Chúng ta đây bắt đầu đi.”

Cô giơ tay, Chúc Thừa lúc này mới thấy trong tay cô ấy là một cái lục lạc đồng cổ.

Cô ta lay vang lục lạc, tiếng chuông thanh thúy vang lên trong đại sảnh.

Rất nhanh, những tiếng bước chân từ trên cầu thang bên cạnh bức tranh truyền đến.

Một người mặc áo bành tô, đầu tóc hoa râm, trên mũi có chiếc kính lão đi xuống cầu thang, cùng mọi người cúi chào đầy thân sĩ.

“Các vị đợi lâu,” ông lão lên tiếng “Thiếu gia đã tới rồi.”

Mọi người sửng sốt, thiếu gia gì? Ai là thiếu gia?

Không chờ bọn họ tự hỏi, từ lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi của một nam một nữ. Chúc Thừa nhìn về hướng thanh âm truyền tới.

Người nam có thân hình cao lớn, vẻ mặt u ám, đột nhiên cong môi cười, nhìn cô gái lùn hơn mình một cái đầu, giơ tay liền nâng cằm cô ấy hôn xuống.  

Chúc Thừa chớp chớp mắt, mất nữa ngày mới nhẹ nhàng a lên một tiếng.  

Phản ứng của những người khác đều như cậu, trừ bỏ Hồ Tranh với người phụ nữ rung chuông, mọi người đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác không biết phải làm sao.

Ông lão kia thì trông có vẻ đã quen, sống lưng thẳng tắp chờ ở một bên cầu thang.

Người con gái hình như bị dọa, bị người đàn ông hôn một lát liền đẩy hắn ra, thẳng tay tát cho một phát.

“Chát”

Tiếng vả mặt đầy vang dội.

Drama thơm phức!

“Anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Cô gái đỏ bừng mắt, nước mắt đọng lại ở đuôi mắt long lanh chực chờ rơi xuống, tóc mai bên sườn mặt tán loạn, cô mặc một chiếc váy lụa trắng tinh, nhìn mà thấy thương.

Sau đó cô ấy liền nói một đoạn dài làm tất cả mọi người rơi vào trầm tư.

“Lãnh Ngạo Phong, anh không giữ được tôi, mặc dù anh có thể giữ được thân xác này, nhưng trái tim của tôi nói cho tôi, tôi không yêu anh.”

Cô gái lên án người tên Lãnh Ngạo Phong trước mặt, sau đó lùi mấy bước liền, tựa vào lan can, cắn môi, nhỏ giọng nức nở.

Mà người đàn ông bị tố cáo, Lãnh Ngạo Phong nghe những lời của cô nói xong liền lộ ra vẻ mặt thống khổ, anh ta che đầu, rồi lại lắc đầu, giơ tay chỉ vào cô gái. Hắn ta hạ giọng, thanh âm còn có chút run rẩy phát ra âm thanh Chúc Thừa nghe được:

“ Lạc Phù Nhi, em hận anh đến thế sao?” Lãnh Ngạo Phong lại không tin nổi mà lắc đầu, tóc mái bị lắc tới lắc lui biến thành mái chia bốn sáu.

Hắn ta vừa bước vừa nói, mặc kệ Lạc Phù Nhi chống cự, ngang ngược ôm lấy người ra, miệng nói lời tàn nhẫn: “Em không thể hận anh, em phải yêu anh.Em biết mà, người ra lệnh giết chết cha mẹ em không phải anh, người đánh gãy chân anh trai em cũng không phải anh, tới em gái em, anh cũng chưa từng đối với cô ấy chân thành.”  

Mọi người:……

Chúc Thừa nghe mà ngơ ngác, cậu đưa tay chọc chọc Hồ Tranh kế bên.  

“Đây là đang làm gì?” Hai người kia lại dán lên nhau rồi, Chúc Thừa lười xem họ, dứt khoát đi hỏi Hồ Tranh. “Tổng tài bá đạo chiếm đoạt hoa trắng nhỏ?”

Hồ Tranh như đá quá quen: “Không sai lắm, cứ xem đi, lát nữa có nhiệm vụ làm.”

Chuyện này thực sự có thể vây xem á?

Chúc Thừa không nhìn, đừng có hôn nhau nữa! Lại hôn xuống chính là ảnh cấm yêu cầu đủ mười tám á!

Mấy người còn lại cũng giống cậu, hoặc xấu hổ nhìn trần nhà, hoặc là nhìn lung tung. Có người gan lớn, đi hỏi ông lão bên kia: “ Xin hỏi, thiếu gia của mấy người kêu bọn tôi tới có chuyện gì sao?”

Ông lão liếc hắn, cũng chẳng thèm trả lời.

Người nọ thấy không ai để ý tới mình, hậm hực quay đầu đi, không thèm đi xem hai người đang hôn nhau tới khí thế ngất trời trên lầu hai.

Tận đến khi mọi người không ngồi xem nổi nữa, muốn đứng lên bỏ đi, Lạc Phù Nhi lại đẩy Lãnh Ngạo Phong ra.

“Anh không yêu tôi, cũng không hề yêu em gái tôi.” LẠc Phù Nhi lần này khóc tới không nín được, “Người anh yêu là chị gái đã sớm bị đuổi khỏi nhà, cùng anh đính thân.”

Rắn: Lãnh Ngạo Phong • Fest kéo • long • vòm trời là cái gì vậy mọi người? Cứu mạng rắn đi tròi oi là tròi.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play