Vương Đại Hữu nhìn ngôi làng rách nát có thể so sánh với trại tị nạn, yếu đuối suy đoán nói: “Nếu như không nghèo, thì sẽ không cướp của người khác.”
Từ Nguyệt chợt cảm thấy tay mỏi chân mỏi nhừ chỗ nào cũng vừa trướng vừa đau, đặt mông ngồi trên thảm cỏ, thở dài một tiếng: “Đều là những người rơi vào đường cùng lựa chọn sa đọa.”
Những thứ mà bọn họ vơ vét được trên người chúng có thể là gia sản đáng giá nhất của đám cướp.
Trời đã tối nhem, Vương Thị vừa xua tay quyết định nghỉ ngơi ở trong sơn trại rách nát này một đêm.
Chỉ là bọn họ tính giá trị của đám vải lanh rách rưới, cũng không biết bởi vì một lần vô tình nằm xuống mà mà trùng hợp lướt qua đám truy binh từ thành Hà Gian đuổi theo.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau ánh nắng rực rỡ, đoàn người Từ Nguyệt lúc này mới tiếp tục xuất phát.
Trời thật là đẹp, lại là một ngày nắng lớn.
Nhưng mà lần này xe bò không thể chứa nổi người nữa, trên toa xe kéo tám thùng vải lanh cũ “lấy” từ trong hang ổ của bọn cướp, hơn nữa hai nhà vốn là một nhà một cái hành lý, một người cũng không chen nổi.
Đại thanh ngưu ngược lại thoải mái, bước chân đi rất nhanh, chỉ tội cho mấy tiểu hài tử Từ Nguyệt, đêm qua vận động quá nhiều, vừa tỉnh lại đúng thật xương cốt đều muốn rã ra, còn phải đuổi theo xe trâu đi nhanh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play