Vương Bình Bình nhướng mày, nhận ra sự việc không đơn giản, nàng vội vàng kéo tôn nữ lại gần và hỏi:
“Ở trong tông môn ăn được không, ngủ được không?”
Từ Bình Nguyên tủi thân nép vào lòng bà ngoại, nói: “Cháu chỉ ăn mì gói thôi, sư phụ chỉ biết bảo cháu ăn Tịch Cốc Đan, không ngon chút nào, trên đỉnh Tử Thành có một tòa cung điện thật lớn, nhưng bên trong không có một cái giường nào.”
“Sư phụ rất nghèo, cũng không có chăn đệm, bảo cháu về nhà tự mình lấy, chao ôi, ngoài việc tu luyện, những thứ khác thì không vui một chút nào.”
Từ Nguyệt đau lòng nhìn đứa nhỏ, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hỏi: “Vậy cháu xuống núi sớm là để về nhà lấy đồ?”
Từ Bình Nguyên gật đầu và lại lắc đầu: “Không phải, không phải là cứ năm ngày là nghỉ hai ngày sao, cháu nói với sư phụ như vậy, sư phụ dẫn cháu xuống núi.”
Từ Nguyệt cười bất đắc dĩ: “Nơi này không phải nhà cũ, quy củ không giống nhau, lần sau không nên làm khó sư phụ như vậy, biết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play