Dưới ánh mắt lạnh lùng của Từ Nhị Nương, ông ấy đi đến trước mặt nàng ta rồi nâng tay lên vỗ một cái “bộp” vào sau gáy Từ Nhị Nương.
Tốc độ rất nhanh làm cho mọi người muốn ngăn cản cũng không kịp mà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Từ Nhị Nương bị đánh cho nghiêng đầu, chớp mắt một cái rồi nàng ta khóc “hu hu” thành tiếng.
“Hu hu hu, ta hối hận rồi, tại sao ta lại đến nơi quỷ quái này chứ. Hu hu, vừa rồi ta đã làm ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người dùng ánh mắt này nhìn ta?”
Từ Nhị Nương đứng ở một bên đau đớn khóc lóc, cũng không quên dùng ánh mắt tủi thân nhìn vào những người đã khôi phục lại lý trí.
Từ Thanh Dương ngồi xổm xuống nhổ cây cỏ đó lên rồi ném ra ngoài: “Đây là cỏ triền ty, hơi độc, bên trong đó một một loại sâu thông qua vết thương để khống chế tâm trí người khác, nếu như sau này ai có nhìn thấy thì cẩn thận một chút, mặc dù độc tố không nhiều nhưng tất cả mọi người đều là người phàm, dễ dàng bị khống chế.”
Mọi người vội vàng gật đầu, ý nói đã nhớ rõ.
Từ Nguyệt đau lòng nhìn đứa cháu gái ngoại của mình đang chảy nước mũi không ngừng, không kiềm chế được trợn mắt liếc Từ Nhị Nương một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT