Ký ức chạy nạn đã sớm bị lãng quên lần nữa tràn vào trong đầu, Từ Đại Lang nhìn những người tị nạn y phục tả tơi, gầy trơ xương này, hắn ta lập tức thấy hoảng hốt đôi chút.
Từ Đại và Vương Bình Bình ra hiệu cho hai nhi nữ ở trên xe ngựa, hai vợ chồng từ trên xe nhảy xuống.
Lưng hai người đều một cái cung có kiếm một, đều mang theo vũ khí, những người tị nạn này thấy, theo bản năng lùi về phía sau, rõ ràng là đang bối rối.
Nhưng tư vị đói khát thật sự quá mài người, cho dù biết đám người mình tay không tấc sắt, có thể sẽ chết nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng khẩn cầu thức ăn và nước uống.
Lúc trước đám người Từ Nguyệt đã biết tình hình hạn hán nghiêm trọng ở địa phương bên ngoài quận Ngư Dương. Nhưng không nghĩ tới, vừa mới rời khỏi địa giới quận Ngư Dương đã gặp phải người chạy nạn.
Vương Bình Bình giương mắt nhìn tình huống hai bên đường, bốn phía chỉ có đám dân tị nạn không biết đã trốn ở chỗ này đã bao lâu.
Vừa mới vào thu, cỏ cây đã khô vàng không thôi, ruộng đất khô nứt xung quanh hoang dã hoàn toàn không có người trồng trọt, trong sông cũng khô đến chỉ còn lại có một lớp bùn nhợt nhạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play