Từ Nhị Nương nhìn hắn ta, Công Tôn Hạo theo bản năng lui về phía sau nửa bước, cụp mắt xuống.
“Nơi đây không có đất, khắp nơi đều là núi, trên danh nghĩa là đất của Đại Khánh quốc, nhưng trên thực tế thì quanh năm đều bị Cao Lệ xâm chiếm, giữ lại thì đúng là không có dụng gì.”
Từ Nhị Nương tự mình phân tích: “Nhưng ngươi nói cũng có lý, thả nhiều người như vậy thật đáng tiếc, dù sao thuyền lớn cũng còn nhiều chỗ trống, vậy thì cứ dẫn những người này đi Giao Châu làm ruộng đi.”
Công Tôn Hạo kinh ngạc ngẩng đầu, Từ Nhị Nương nhàn nhạt “Hả?” một tiếng, dùng ánh mắt hỏi, ngươi có ý kiến gì không?
Công Tôn Hạo thu liễm nội tâm đang dao động của mình lại, chắp tay đáp: “Đã hiểu.”
Cái này quả thực là một cách, mặc dù trên đường sẽ lãng phí rất nhiều lương thực, nhưng chỉ cần đưa người đến Trang viên Giao Châu, vậy thì đó sẽ là sức lao động thuần túy của hơn 2000 người.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của Từ Nhị Nương, có vẻ rất coi thường phiến lãnh địa này của Vệ thị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play