Mọi người nhìn thôn xóm vắng vẻ xung quanh, gật đầu liên tục không ngừng, căn bản không dám ở lại nơi này vào buổi tối.

Đám người nghỉ chân phục hồi sức khỏe một lúc, lại tiếp tục đi hai canh giờ.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, mặt trăng sáng tỏ treo trên không trung, chiếu một tầng ánh sáng nhàn nhạt xuống mặt đất, không cần đốt đuốc cũng có thể thấy rõ đường.

Lúc này, mọi người đã đi qua ba thôn xóm tất cả đều là người chết, từ đường nhỏ đi đến đường chính rộng lớn.

Ven đường dựng một tấm bia.

Vương Đại Hải xấu hổ hỏi: “Chúng ta có ai biết chữ không?”

Vương Đại Hữu lắc đầu, hắn là một thợ rèn, biết vung chùy sắt như thế nào, nhìn chữ gì đó trên thước đo là biết tên của mình.

Hai người không khỏi nhìn về phía cả nhà Từ Nguyệt.

Rất kỳ lạ là bọn hắn đều cảm thấy gia đình này khác với tất cả mọi người, có lẽ sẽ biết chứ.

Từ Đại Lang là người đầu tiên tiến đến trước tấm bia đá nhìn, nhìn đằng trước, nhìn đằng sau, đứng dậy lắc đầu với Từ Nguyệt: “Không.”

Từ Nguyệt vỗ nhẹ cánh tay của ca ca, ra hiệu cho hắn ta không cần quá khó chịu, thời đại này có nhiều, rất nhiều người mù chữ.

Vốn dĩ cả nhà Từ gia đều là nông dân bình thường, vẫn đang còn đấu tranh để ăn no mặc ấm, tất nhiên không thể nào đọc sách biết chữ.

Bây giờ nhìn thấy chữ viết của vương quốc Đại Khánh này, có phải chữ viết mà các nàng đã từng xuyên trước đó không

Cảm giác này giống như mua xổ số, không cưỡng cầu được chỉ có thể tùy duyên.

Từ Nhị Nương và Vương Thị cũng lần lượt tiến lên nhìn bia đá, đều lắc đầu.

Từ Đại không tin, nghĩ đến kiếp trước mình cũng đã từng đọc đủ loại sách quỷ, thông thạo chữ viết ngôn ngữ của các tộc, phất tay ra hiệu cho hai mẹ con tránh ra, cô cùng tự tin nhìn sang.

Đây là đây là đây là đây là!

Trên tấm bia đá này vẽ cái quái gì vậy!

“Phụ thân?” Thấy Từ Đại rất lâu vẫn không có phản ứng, Từ Nguyệt nhẹ nhàng gọi ông ấy một tiếng.

Từ Đại thất bại thở dài một hơi, đứng dậy mờ mịt lắc đầu với vợ.

Từ Nguyệt không thể tin được, đây rốt cuộc là chữ viết gì vậy, thế mà làm khó tất cả mọi người trong nhà?

Từ Nhị Nương hất mặt một cái, bảo Từ Nguyệt cũng đi xem thử.

Từ Nguyệt thấm thỏm nhìn mọi người trong nhà một chút, mọi người đã không còn hi vọng gì, chỉ bảo cô bé đi qua cho có.

Từ Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi tới trước tấm bia đá.

Nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy mấy dòng chữ viết trên tấm bia đá, sắp xếp từ phải sang trái, từ trên xuống dưới theo phong cách cổ xưa.

Khi ý thức được mình có thể nhìn ra trật tự của nó, Từ Nguyệt sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng, mình có thể xem hiểu tám chín phần chữ viết trên tấm bia đá.

Bởi vì chữ viết trên tấm bia đá này chính là chữ hán phồn thể!

“Thế nào?” Từ Nhị Nương ở sau lưng hỏi, cảm thấy Từ Nguyệt lâu không lên tiếng, chắc là nhìn không hiểu.

Không ngờ là Từ Nguyệt xoay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Cả nhà khẽ giật mình, Từ Đại kịp phản ứng đầu tiên, đi đến trước ngồi xuống trước mặt Từ Nguyệt, tùy tiện chỉ một chữ.

Từ Nguyệt nhìn xuống, đây là chữ phức tạp nhất trên tấm bia đá, cô bé đúng lúc nhận ra, là chữ Bộc.

Từ Nguyệt liếc nhìn bọn người Vương Đại Hữu đứng bên ngoài, tiến đến cạnh tai Từ Đại, nhỏ giọng nói cho ông ấy cách đọc chữ này.

Từ Đại cũng kịp phản ứng rất nhanh, một nữ hài của nông thôn nho nhỏ như Từ Nguyệt biết chữ không phù hợp với nhận tức của thời đại hiện tại, hai cha con nhanh chóng trao đổi bằng mắt, ăn ý quyết định phương châm hành động hát đôi.

“À, ta đã nhìn lại một lần, đây hình như là chữ Bộc của Bộc Dương.” Từ Đại đứng dậy, quay đầu nói với mọi người sau lưng.

Vương Đại Hữu và Vương Đại Hải nghe xong, hai người đều lộ ra vẻ mặt quả nhiên Từ lão đệ giấu nghề, hưng phấn xông tới.

“Vậy cái bia đá này nói rằng chúng ta đã đi đến huyện Bộc Dương rồi sao?” Vương Đại Hải hỏi.

Vương Đại Hữu không quá chắc chắn nói: “Huyện Bộc Dương thuộc Đông quận, lân cận Sơn Dương quận chúng ta, ta nghe người bán hàng rong trong thôn nói, từ Xương ấp đến Bộc Dương phải đi nửa tháng, chẳng lẽ chúng ta lại đi nhanh như vậy?”

Từ Đại âm thầm nhìn về phía Từ Nguyệt, Từ Nguyệt lại nhỏ giọng nói nội dung mà mình hiểu được trên tấm bia đá cho Từ Đại.

Từ Đại giả vờ đến trước tấm bia đá nhìn một hồi, lúc này mới nói: “Trên tấm bia đá này chỉ điểm đến của ba con đường phía trước, nếu đi đường chính về phía tây, mười dặm nữa sẽ đi ranh giới của Đông quận, chỉ cách huyện Bộc Dương một trăm dặm.”

“Còn đường đi về phía đông, là đến Thanh Châu, đi về phía nam thì về đường Xương ấp, chúng ta đã đi đến nơi giao giữa hai quận.”

Nghe được lời này của Từ Đại, bọn người Vương Đại Hữu trong lúc nhất thời thấy mờ mịt, vậy nên đi đâu?

Nhưng so với việc đi đến Thanh Châu hoàn toàn xa lạ, huyện Bộc Dương bên cạnh Đông quận lại khác quen tai.

Vương Đại Hữu từng nghe người bán hàng rong nói quận trưởng của Đông quận là võ tướng, vậy chắc là bên đó không có quân quấn khăn đó làm loạn đâu nhỉ?

Cũng có thể là quân phản loạn quấn khăn đỏ bên đó đã lắng lại, nói không chừng sẽ có một con đường sống.

Nghĩ đến đây, Vương Đại Hữu nhìn về phía mấy người Từ gia, muốn nghe suy nghĩ của bọn hắn.

Từ Đại nhìn trăng sáng trên trời và hai ngôi sao lác đác xung quanh, bấm ngón tay tính toán, để ông ấy có thể nhìn thấy chút sự sống.

Nhưng mà khi ông ấy đang muốn mở miệng, Vương Thị bên kia đã tiến hành động não một đợt, kết hợp lộ trình từ bắc đến nam của quân quấn khăn đỏ và nơi nguồn nước có thể sẽ xuất hiện, rồi đưa ra lựa chọn trước Từ Đại một bước.

“Đi về phía tây đến Bộc Dương.”

Câu đi về phía tây đến miệng Từ Đại lập tức kẹt ở cổ họng, ngạc nhiên nhìn Vương Thị, rất muốn hỏi nàng rốt cuộc là tùy duyên chỉ đại một chỗ, hay là cũng hiểu được thuật đo lường.

Rất rõ ràng, mọi thứ Vương Thị thể hiện đều cho thấy nàng là một người theo chủ nghĩa hiện thực kiên định, căn bản sẽ không giao vận mệnh cho cái gọi là huyễn học quyết định.

Có thể là vì ánh mắt dò xét của Từ Đại quá nóng bỏng, cộng với mấy huynh đệ Từ Nguyệt tò mò nhìn mình, Vương Thị trực tiếp dạy học ngay tại chỗ.

Nàng dựa vào tình hình địa lý và vòng quay của mặt trời hiện tại, ước tính kinh độ và vĩ độ tương ứng với một hành tinh tương tự trong thế giới ban đầu, cố gắng hợp nhất chúng.

Bởi vậy, nàng biết được mình đang sống trong một hành tinh hình tròn, có trọng lực.

Cũng bởi vì vậy, kết hợp với tình hình địa lý quan sát được ở xung quanh, suy đoán ra đại khái ở đâu sẽ có dòng sông.

Cuối cùng dùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, kết hợp với thực tế, suy đoán ra được đại khái tuyến đường hành quân và mục tiêu của quân khăn đỏ, kết luận phải tiến đến Đông quận.

Từ Đại: Mặc dù nghe không hiểu, nhưng ta rất kinh ngạc!

Từ Nguyệt cũng bị kho tri thức kinh người của mẹ thể hiện kinh ngạc đến mức không nói nên lời, hai mắt hâm mộ nhìn mẹ, suýt chút nữa thì quỳ xuống vì nàng.

Từ Nhị Nương trợn tròn mắt.

Nàng ta vẫn cảm thấy mình sống mấy trăm năm, đã đến cực hạn đối với việc nghiên cứu ma pháp của thế giới, nhưng Vương Thị lần này thật sự là một đòn đả kích.

Từ Đại Lang nhìn chằm chằm Vương Thị đang nói vô cùng say sưa, trong đầu lướt qua một hàng chữ: Hình như bà ấy đang thật sự muốn dạy dỗ ta.

Một nhà Vương Đại Hữu, phụ tử Vương Đại Hải, mẹ con Khâu Thị đứng ngoài quan sát, hai mắt nhìn nhau.

Một chữ cũng nghe không hiểu, cũng không thể nào giải thích được, giống như đang nghe thiên thư.

Nhưng điều này không ngăn được bọn hắn thấy Vương Thị rất lợi hại.

Tất cả mọi người đều muốn đi đến Đông quận, vậy thì không có gì để xoắn xuýt, nói đi là đi!

Tùy tiện tìm một cây cổ thụ xiêu vẹo, nghỉ ngơi một đêm dưới tán cây, sáng sớm, tiếp tục lên đường.

Nhưng mà nhiều người đi cùng nhau cũng có rất nhiều chỗ không tiện, trong bốn nhà chỉ có Từ gia là trốn nhanh, vật tư cơ bản đều còn.

Nhưng những nhà khác lại rất thảm, đừng nói là thức ăn nước uống, ngay cả chiếu rơm cũng không cướp lại được một tấm, nằm ngủ dưới đất ngoài trời.

Còn tiểu hài thì chen chung một cái chăn với ba huynh muội Từ Nguyệt.

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương có chút không quen, nhưng nhìn thấy tiểu hài đáng thương như thế, các nàng cũng không nói gì.

Bây giờ Từ Đại đã bỏ ý định thuyết phục Vương Thị để nhà mình đi trước.

Giữa người và người một khi đã từng gặp nhau, có nói vứt bỏ thì lương tâm vẫn luôn có chút áy náy.

Nếu như chưa từng quen biết bọn người Vương Đại Hữu còn được, nhưng bây giờ người ta đã mở miệng gọi một tiếng Từ lão đệ, Từ Đại có trái tim sắt đá đến đâu, trong trường hợp dư sức cũng không thể làm ra hành động bỏ rơi bọn hắn mà đi được.

Chỉ là cứ như vậy, mấy chục cân khoai sọ trong cái sọt chắc là cũng không chịu được mấy ngày.

Chỉ có thể hi vọng ông trời từ bi, để bọn hắn đi đến Bộc Dương sớm một chút,

Đến nơi có người, cho dù ăn xin cũng tốt hơn so với hiện tại.

Đoàn người đi một buổi sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống trên đường chính.

Nhưng dáng vẻ của những người kia còn thê thảm hơn so với bọn hắn, cơ thể gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, chống gậy, trông giống như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Trong mắt bọn hắn, Từ Nguyệt không nhìn thấy một chút tức giận, tất cả đều là chết lặng, vốn dĩ không ngừng đi về phía trước chỉ là bản năng muốn sống của cơ thể.

Những người này tụm năm tụm ba kết bạn mà đi, không có ai đi một mình, nhìn thấy nhóm người bọn hắn đi tới, nhao nhao quay đầu nhìn qua.

Lúc đầu, ánh mắt của bọn hắn chết lặng nhưng ngay sau đó, trong mắt bỗng nhiên phát ra tia sáng, nhìn chằm chằm vào cái sọt trên lưng Từ Đại và mấy đứa bé Từ Nguyệt.

Ánh mắt đó khiến cho Từ Nguyệt lập tức nghĩ tới cảnh tượng lúc Độc Long nhìn mình, không giống như đang nhìn con người, mà giống như đang nhìn đồ ăn.

Vương Thị lặng lẽ đi qua, những người kia chẳng những khôi lui lại, ngược lại còn có chút kích động.

Ba nam nhân Từ Đại, Vương Đại Hải, Vương Đại Hữu lập tức bảo vệ phụ nữ và trẻ con ở giữa, cái liềm sáng bóng của Từ Hải lóe lên hàn mang, trông rất giống như nếu những người này dám xông lên, ông ấy sẽ một đao giết người.

Hai bên vừa đi vừa âm thầm giằng co, mãi đến khi bọn người Từ Nguyệt đi xa, bọn hắn không có sức lực đuổi theo, lúc này mới từ bỏ.

Nhìn thấy phía trước càng ngày có nhiều người, Từ Nguyệt đột nhiên cảm thấy gặp được người sống cũng không phải chuyện gì tốt.

Không ngừng có nạn dân quần áo tả rơi từ bốn phương tám hương tụ tập trên đường chính, nhìn phương hướng có vẻ là nạn dân từ Sơn Dương quận trốn tới.

Thỉnh thoảng Từ Nguyệt sẽ nghe thấy vài giọng địa phương, nhưng hầu hết đều là giọng địa phương của nơi khác.

Lẫn vào trong đám người, đủ loại tiếng địa phương trộn lẫn, đám người Vương thị Từ Đại đã có chút nghe không hiểu bọn hắn đang nói gì.

Cả nhà cũng không ngờ giọng địa phương mỗi nơi lại khác nhau nhiều như vậy.

Ngược lại Từ Nguyệt nghe hiểu được không ít, kiếp trước khi lên đại học và đi công tác, có đồng nghiệp khắp mọi nơi, cộng với việc giao thông thuận tiện, dân cư lộn xộn ở khắp nơi, ngoại trừ tiếng Mân Nam ở phía nam và tiếng Mông Cổ và Tây Tạng ở phía bắc, tiếng địa phương khác vẫn được tính là dễ hiểu.

Cô bé nghe giọng địa phương của nạn dân bên này phần lớn đều là giọng địa phương của khu vực Hà Nam, cơ bản có thể nghe hiểu bảy tám phần.

Chỉ là cô bé không biết nói.

Cô bé có thể nghe hiểu lời nói của đối phương, nhưng đối phương lại nghe không hiểu lời nói của cô bé.

Càng ngày càng nhiều nạn dân, ngước mắt nhìn lên, phía trước, đằng sau, đều là người.

Ngoại trừ những cá biệt cực kỳ hung ác ra, đa số nạn dân đều không rảnh quan tâm người khác, chỉ chết lặng thuận theo dòng người đi về phía trước.

Nhiều người, hội tụ đủ loại tin tức, Từ Nguyệt dựa vào việc lắng nghe đã thu thập được rất nhiều tin tức có ích.

Ví dụ như Đông quận đã loại bỏ phản quân, thái thụ tự mình trấn thủ, con đường dẫn đến Đông quận đã được mở ra.

Một vị dụ khác, Duyện Châu Mục cầu viện Ký Châu nước láng giềng kế bên phía bắc, Ký Châu mục đã điều động binh lực dọc theo phía nam giúp bình định Duyện Châu.

Lúc này, viện quân cũng đã ở trên đường, ít ngày nữa sẽ tiến vào Sơn Dương quận.

Nói cách khác, thời gian thái bình đã sắp đến.

Chỉ là, dẹp được quân khăn đỏ, thiên hạ này thật sự sẽ thái bình sao?

Nhóm nạn dân nghĩ đơn giản, nhưng Vương Thị thấy được một điểm rất kỳ quái từ trong đó.

Duyện Châu đại loạn, Duyện Châu mục không cầu việc với triều đình chính quyền, ngược lại đi tìm láng giềng kế bên, đây là cách làm bậy bạ gì vậy?

Hơn nữa quân khăn đỏ là từ đường Ký Châu càn quét đến dọc theo phía nam, Ký châu đã có khả năng giải quyết quân khăn đỏ, tại sao khi quân khăn đỏ làm loạn ở Ký Châu thì Ký Châu lại không dứt khoát xử lý quân khăn đỏ để loại bỏ hậu hoạ?

“Ấu Nương, con thấy thế nào?” Vương Thị nghiêng đầu hỏi Từ Nguyệt đi sau lưng mình.

Nàng cảm thấy nếu như nữ nhi đã có thể nhận ra chữ viết chỗ này, nghe hiểu được tiếng địa phương, vậy thế giới ban đầu của cô bé có lẽ cũng có chút liên quan tới thời đại hiện tại này.

Từ Nguyệt đúng là có cảm giác này, trước đó nghe lão đầu bên cạnh nói về tình hình của thiên hạ, cô bé đã cảm thấy thời đại này giống y đúc như thời kỳ cuối của đông hán.

Bây giờ kết hợp với những tin tức mình nghe được từ trong nạn dân mấy ngày nay, cô bé gần như có thể chắc chắn, đây là một thời gian và không gian song song tương tự thời kì cuối của đông hán.

Mối quan hệ hiện tại giữa Duyện Châu và Ký Châu, không phải giống y chang như khi hoàng quyền suy tàn, người có tài ở khắp nơi thay nhau vùng dậy, đánh lừa chính quyền phía trên, âm thầm mở rộng địa bàn ở thời kì cuối của đông hán sao?

“Chính quyền trung ương đã không còn kiểm soát được chính quyền địa phương.” Từ Nguyệt đáp.

Vương Thị gật đầu, điểm này đã rất rõ ràng, nàng bế Từ Nguyệt lên, ra hiệu cho cô bé nói tiếp.

Từ Nhị Nương và Từ Đại cũng âm thầm dựng lỗ tai lên.

Từ Nguyệt chậm rãi nói: “Trong tình hình như hiện tại, người có năng lực đều muốn liều, dù sao tất cả mọi người cũng đang loạn.”

“Thực lực của Ký Châu mạnh hơn Duyện Châu, cho nên Duyện Châu mục mượn binh của Ký Châu, nhưng ta nghĩ, binh này sẽ không mượn được dễ dàng như thế, Duyện Châu mục chắc chắn đã thanh toán xong thù lao khiến Ký Châu động lòng, đối phương mới có thể tới.”

“Hơn nữa, còn có thuyết âm mưu, ngoại trừ Sơn Dương quận gặp hạn hán nghiêm trọng vào mùa hè này, Duyện Châu là điểm trung tâm giao thông tự nhiên nối liền năm châu, nó được gọi là vùng tranh chấp của người dùng binh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play