Cơm nước xong xuôi, Vương Hữu Lương tự động chạy đi rửa chén, nước vừa mới múc từ dưới sông nên rất lạnh, Vương Thị ân cần dặn dò: “Nước lạnh thì đun nước ấm lên rồi hãng rửa. “
Không ngờ nàng còn chưa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “loảng xoảng”, Vương Hữu Lương bởi vì kinh hoảng quá độ, đánh rơi gáo đu đủ đựng nước xuống đất.
“Ơ, Ơ!” Vương Hữu Lương nơm nớp lo sợ nhặt nó lên, vừa lắp bắp vừa đi nhóm lửa.
Vương Thị mặt đen đi trông thấy, quay đầu nhìn ba huynh muội Từ Nguyệt, khó hiểu hỏi: “Trông ta đáng sợ lắm à? “
Từ Nguyệt thành thật trả lời: “Lúc không cười người quả thật có chút đáng sợ.”
Vương Thị khóe miệng hơi nhếch lên “Cho nên ta nên cười nhiều lên sao?”
Nàng hỏi một cách rất nghiêm túc, nhưng khí chất mạnh mẽ đấy lại giống như một lời cảnh cáo hay một lời uy hiếp thì đúng hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT