Gần đến chạng vạng, sắc trời tối đen, tiếng kinh hô từ đuôi thuyền truyền đến trên boong tàu, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mọi người trên thuyền không rõ nguyên nhân đứng dậy tụ tập về phía đuôi thuyền.
Người lui kẻ tới đi lại lập tức nhiều hơn, Từ Nguyệt đành phải đè phỏng đoán trong lòng xuống trước, cùng các gia đình đứng dậy dán tới thuyền lầu, tránh khỏi đám người xông tới xem náo nhiệt.
Vương Thị và Từ Đại liếc nhau một cái, Từ Đại và Vương Đại Hữu chen vào đám người, chỉ để Vương Thị lại trông bọn nhỏ.
Qua một hồi lâu, vẻ mặt của hai người hưng trí bừng bừng trở về, Từ Đại xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn nói:
“Mấy người cướp nhà xí đánh nhau, một đám nam nhân không chú ý đến, rơi xuống từ trong hố nhà xí!”
Mấy người Từ Nguyệt kinh ngạc truy hỏi: “Người ngã xuống thế nào rồi?”
Vương Đại Hữu xua tay nói: “Không có chuyện gì, người nọ biết nước, ngâm mình trong biển trong chốc lát đã được các hộ vệ trên thuyền vớt lên, chỉ là lạnh đến run rẩy, vừa run rẩy vừa kéo quần, bộ dáng kia chật vật biết bao.”
Dường như lại nghĩ đến hình ảnh kia, Vương Đại Hữu chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt đều viết ghét bỏ và kháng cự.
Từ Nguyệt hỏi: “Người tiêu chảy có nhiều không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT