Ánh mắt Trương Nhược Trần trông qua, chỉ thấy nam tử nói chuyện chừng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, để tại chòm râu de, tu bổ cực kỳ chỉnh tề, thoạt nhìn còn có chút anh tuấn tiêu sái. Hắn và Trương Nhược Trần chỉ cách ba cái bàn.
Người bên ngoài nhìn không thấu tu vi của hắn, nhưng Trương Nhược Trần tại nhìn thấu. Tu vi của hắn đạt tới Ngư Long nhất biến Tiên Thiên Thai Tức, hô hấp vững vàng, máu chảy chậm chạp, lỗ chân lông toàn thân hoàn toàn mở ra, hấp thu thiên địa linh khí.
Người này đã vượt qua võ đạo, bước lên Thánh đạo.
Nhân vật như vậy, sao sẽ vô duyên vô cớ bịa đặt sinh sự?
Chẳng fẻ hắn không sợ đồng thời đắc tội Trương Nhược Trần và Chanh Nguyệt Tỉnh Sứ?
Giò phút này trung niên kia vẫn ngồi ở trên ghế, một bên uống rượu, một bên nước bọt bay tứ tung, hoàn toàn không biết Trương Nhược Trần ngồi ở cách hắn không xa.
- Nghe nói sư tôn của Chanh Nguyệt Tinh Sứ là Quỷ Thánh của Cửu Tử Quật. Trương Nhược Trần tại đám ngược đãi đệ tử Quỷ Thánh như thế, không sợ Quỷ Thánh ra tay, luyện hắn thành vong hồn sao? Một lão giả nói.
Trung niên cười cười:
- Dù Trương Nhược Trần lại lợi hại, cũng không quá đáng là một đệ tử trẻ tuổi, Quỷ Thánh làm sao có thể tự hạ thân phận đi đối phó hắn?
Dù Quỷ Thánh không ra tay, ba đại đệ tử của Quỷ Thánh nhất định sẽ không nhẫn được, không xé nát Trương Nhược Trần mới là việc lạ.
- Nói có đạo lý, dù sao Chanh Nguyệt Tinh Sứ là sư muội của bọn hắn. Nghe nói đệ tử thứ ba của Quỷ Thánh là Âm Vô Thường một mực đang theo đuổi Chanh Nguyệt Tinh Sứ, nếu hắn nghe được tin tức này, chỉ sợ sẽ nổi điên.
- Nếu hắn nổi giận, Trương Nhược Trần sẽ xui xẻo! Dù Trương Nhược Trần trèo lên đỉnh Thiên Bảng, cũng chỉ là phàm nhân, làm sao có thể so với đệ tử thứ ba của Quỷ Thánh? Nghe nói đệ tử thứ ba của Quỷ Thánh sớm đã bước vào Ngư Long cảnh, tu vi thâm bất khả trắc, chính là cao thủ thành danh đã lâu của là đạo.
Sau nửa canh giờ, lựa hồ trung niên cảm thấy đã nói không sai biệt lắm, vì vậy hắn đứng dậy ly khai, đi ra tửu quán.
Trương Nhược Trần lập tức tính tiền đi theo.
Trương Nhược Trần rất muốn biết, người này đến cùng có lai lịch gì? Vì sao lại cố ý ở tửu quán bịa đặt?
Trung niên kia dù sao cũng là Ngư Long cảnh, hơn nữa Trương Nhược Trần lại không tận lực che dấu khí tức.
Cho nên trung niên rất nhanh thì phát giác được có người theo dõi hắn. Vì vậy đi đến một địa phương tương đối yên lặng, hắn dừng bước, cũng không quay người, âm thầm điều động chân khí, lạnh giọng nói:
- Đến cùng là người nào, còn không ra?
Đát đát.
Trương Nhược Trần đi đến giữa ngã tư đường, đứng cách trung niên mười trượng nói:- Vừa rồi ngươi ở tửu quán, không phải một mực nói tới ta sao? Ngươi lại không biết ta?
Sắc mặt trung niên hơi đổi, lập tức xoay người, nhìn võ giả trẻ tuổi đứng ở cách đó không xa, có chút kinh hãi nói:
- Ngươi là Trương Nhược Trần
Trương Nhược Trần thản nhiên nói:
- Nói đi! Ngươi rốt cuộc là ai? Là ai tệnh ngươi tản những tời đồn này?
Trung niên không có ý định trả tời Trương Nhược Trần, hai chân tách ra, cơ bắp toàn thân kéo căng, trong tay áo, mười ngón tay nắm chặt, hóa thành hai nắm đấm, làm ra tư thế nghênh chiến.
Tuy hắn đã đột phá bình chướng võ đạo, bước vào Ngư Long cảnh. Nhưng hắn đối với mình, như trước không có bao nhiêu tin tưởng, bởi vì địch nhân hắn phải đối mặt là Thiên Bảng đệ nhất nhân Trương Nhược Trần. Hắn giống như một con trâu điên, Trương Nhược Trần thì như một con Lang Vương nhuệ khí bức người.
Dù mặt ngoài nhìn, thân hình trâu điên to lớn hơn Lang Vương, lực lượng cũng mạnh hơn, nhưng trâu điên lại rất rõ ràng, mình không phải đối thủ của Lang Vương.
Giờ phút này, nam tử trung niên chính là trâu điên, trong nội tâm cực kỳ sợ hãi, rồi lại không thể không dốc sức liều mạng chiến một trận.
- Sơn Băng Địa Liệt.
Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, hai tay giơ tên, chân khí cuộn trào lưu động. Sau đó hắn đột nhiên đánh một quyền về phía mặt đất. Một cỗ kình khí cường đại xông vào lòng đất, phát ra thanh âm ào ào, toàn bộ phiến đá trên đường phố đều bay lên.
Những phiến đá kia, mỗi một phiến đều dày 2 mét, nặng mấy vạn cân.
Mấy chục phiến đá cuốn ngược, cùng không khí ma sát kịch liệt, hình thành lửa khói đỏ thẫm, như từng viên thiên thạch bắn về phía Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần đứng tại nguyên chỗ, nhìn từng phiến đá bay tới, tộ ra cực kỳ bình tĩnh. Hắn chỉ vươn một bàn tay, nhấn về phía hư không một cái, đánh ra một đạo chưởng lực.
Chưởng lực cường đại hóa thành gợn sóng bay ra ngoài.
Bành! Tất cả phiến đá dùng tốc độ càng nhanh bay ngược quay về, phản công nam tử trung niên.
Nam tử trung niên biến sắc, lập tức thi triển thân pháp lui ra sau, chuẩn bị thoát khỏi nơi đây.
Ầm ầm!
Những phiến đá kia rơi xuống đất, đập ra vô số hố to, cả con đường phá thành mảnh nhỏ.
- Thật đáng sợ, tu vi còn chưa đạt tới Ngư Long cảnh đã cường đại như thế, đợi đến lúc hắn đạt tới Ngư Long cảnh còn phải như thế nào?
Trên trán nam tử trung niên không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dốc sức liều mạng bỏ chạy, thầm nghĩ cách Trương Nhược Trần càng xa càng tốt.
- Ngươi muốn đi đâu?