Chín trăm sát na, hội tụ thành một khắc.
Tám khắc, tại hội tụ thành một canh giờ.
Mười hai canh giờ, hội tụ thành một ngày. ...
Thời gian mới bắt đầu, chính là một sát na.
Sát Na Kiếm Pháp, tổng cộng có chín trăm loại chiêu thức, hiện tại Trương Nhược Trần chỉ học được mộtt chiêu trong đó.
Tinh thần lực của Trương Nhược Trần hoàn toàn dung nhập vào Thời Không Bí Điển, tinh hồn của hắn giống như từ trong thân thể nhảy ra, rơi xuống trên trang sách.
Xoạt!
Lập tức, trên trang sách, chín trăm người tí hon cầm kiếm sống lại.
Bọn hắn đứng ở xung quanh Trương Nhược Trần, không ngừng diễn luyện chiêu thức, mỗi người diễn luyện chiêu thức đều không giống.
Tinh thần lực của Trương Nhược Trần hoàn toàn đắm chìm vào, đi đến bên cạnh người tí hon thứ nhất, cẩn thận quan sát kiếm pháp và kiếm chiêu của hắn, đồng thời diễn luyện theo.
Có lẽ là bởi vì Trương Nhược Trần đã luyện thành một chiêu Sát Na Kiếm Pháp, cho nên tu luyện chiêu thứ hai rất nhanh.
Trương Nhược Trần thu hồi tinh thần lực, rút ra Trầm Uyên Cổ Kiếm, đâm kiếm ra ngoài.
.Xoạt!
Kiếm pháp lựa như thiểm điện, bay qua trước mắt Hoàng Yên Trần.
Sau một khắc, Trương Nhược Trần đã đứng ở bên ngoài ba trượng, thu kiếm vào, lầu bầu nói:
- Sát Na Kiếm Pháp, vậy mà tổng cộng có chín trăm chiêu, chỉ có hoàn toàn luyện thành chín trăm chiêu kiếm pháp, mới có thể tu luyện Thời Gian Kiếm Pháp tầng thứ hai, Khắc Độ Kiếm Pháp
Sát Na Kiếm Pháp, nhược điểm lớn nhất là chiêu thức không nối liền, mỗi một chiêu đều là độc lập.
Bất quá theo Trương Nhược Trần tu luyện kiếm chiêu càng ngày càng nhiều, kiếm pháp nhất định sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dù chỉ bằng một chiêu, cũng có thể xưng vương ở cùng cảnh giới.
Hiện tại Trương Nhược Trần cũng không vội bế quan tu luyện Sát Na Kiếm Pháp, mà thu Thời Không Bí Điển, lấy thi cốt của Hoàng Thần Dị ra.
Hoàng Thần Dị đã đạt được Huyền Vũ truyền thừa, trên người của hắn khẳng định không chỉ có sáu thanh thánh kiếm đơn giản như vậy.
Còn chiếm được bảo vật gì?
Trương Nhược Trần sử dụng chân khí, bao phủ bàn tay, một chưởng đánh ra ngoài, đánh nát hàn băng trên người Hoàng Thần DỊ.
Trên cổ Hoàng Thần Dị có một bảo vật hộ thân hình dạng mai rùa. Bảo vật hộ thân kia có thể ngăn trở Trầm Uyên Cổ Kiếm công kích, tự nhiên không phải phàm phẩm.
Mai rùa tên Quy Huyền Giáp, chỉ lớn bằng móng tay, màu xanh ngọc bích, bên trong khắc minh văn cực kỳ phức tạp, là một Chân Vũ Bảo Khí phòng ngự cấp mười hai.
Chỉ cần sử dụng chân khí, có thể kích hoạt minh văn trong Quy Huyền Giáp, hình thành một lồng khí hình viên cầu.
Một võ giả Thiên Cực cảnh, toàn lực rót chân khí vào Quy Huyền Giáp, đủ để ngăn trở một kích toàn lực của Ngư Long tục biến.
Nhưng chỉ có thể ngăn trở một kích.
Nếu Ngư Long tục biến đánh ra kích thứ hai, dùng chân khí của võ giả Thiên Cực cảnh, căn bản không có khả năng kích hoạt Quy Huyền Giáp lần thứ hai. Hơn nữa nếu đối phương cũng có Chân Vũ Bảo Khí cấp mười hai, thậm chí là Thánh khí, như vậy Quy Huyền Giáp chưa hẳn chống đỡ được công kích của đối phương.
Quy Huyền Giáp đích thật là một bảo vật phòng ngự hiếm có, nếu giao cho Trầm Uyên Cổ Kiếm luyện hóa, thì quá lãng phí.
Trương Nhược Trần đưa Quy Huyền Giáp cho Hoàng Yên Trần nói:
- Yên Trần sư tỷ, tặng cho tỷ bảo vật hộ thân này.
Tuy Quy Huyền Giáp trân quý, nhưng so sánh với sáu thanh thánh kiếm, tại tộ ra không có ý nghĩa.
Vì vậy Hoàng Yên Trần không khách khí, nhận lấy Quy Huyền Giáp, đeo ở trên cổ tay. Kế tiếp, Trương Nhược Trần lại ở trên người Hoàng Thần Dị, tìm được hai bình đan dược.
Trong đó một lọ chứa Ngư Long Đan màu ngà sữa.
Ngư Long Đan, đan dược thất phẩm, cực kỳ trân quý, có thể trợ giúp võ giả trùng kích bình cảnh võ đạo, đánh vỡ gông cùm xiềng xích của phàm nhân, tiến vào Ngư Long cảnh.
Đối với võ giả Thiên Cực cảnh mà nói, Ngư Long Đan là vật báu vô giá.
Dùng tu vi của Hoàng Thần DỊ, chỉ cần ăn Ngư Long Đan, có thể tập tức đột phá đến Ngư Long cảnh. Nhưng hắn nhất định là muốn trùng kích Thiên Cực cảnh vô thượng cực cảnh, cho nên mới mang ở trên người. Lại không nghĩ rằng, đến chết cũng không có cơ hội dùng.
Kỳ thật cũng không có gì phải đáng tiếc, trong lịch sử, có rất nhiều nhân kiệt thiên phú tuyệt tuân, đều là vì muốn trùng kích Thiên Cực cảnh vô thượng cực cảnh, cho nên áp chế cảnh giới, một mực không chịu đột phá. Cuối cùng không chỉ không thể đạt tới Thiên Cực cảnh vô thượng cực cảnh, ngược (tại chết oan chết uống.
Ví dụ như vậy quá nhiều, nhiều vô số kể.
Tuy Ngư Long Đan là bảo vật khó lường, nhưng Trương Nhược Trần lại không có hứng thú. Cách nghĩ của hắn giống như Hoàng Thần Dị, cũng muốn trùng kích Thiên Cực cảnh vô thượng cực cảnh. Dù biết rõ con đường này muôn vàn khó khăn, hơi không cẩn thận sẽ chết thảm, nhưng hắn vẫn muốn đi.
Cho nên hắn đưa Ngư Long Đan cho Hoàng Yên Trần.
Một bình đan dược khác thì có chút kỳ lạ, ngay cả cái lọ cũng rất cổ xưa, lựa hồ là một bảo vật.
Trương Nhược Trần dùng tay mở nắp bình thuốc, thế nhưng vô luận hắn sử dụng bao nhiêu lực lượng, cái nắp bình thuốc cũng không chút sứt mẻ.