Đoan Mộc Tinh Linh hỏi:
- Đến cùng muốn ta giúp cái gì?
Trương Nhược Trần từ từ nói: - Ta bắt Chanh Nguyệt Tinh Sứ, lại chết Hoàng Thần Tinh Sứ, để Hắc Thị Nhất Phẩm Đường mất hết mạnh mẽ, đã chọc giận bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ trả thù lại.
- Thế lực Hắc Thị ở Đông Vực Thánh Thành, tuy không bằng Trần gia và Thánh Viện. Nhưng ở toàn bộ Đông Vực, Hắc Thị lại có năng lượng thật lớn, tụ tập vô số cao thủ là đạo.
- Ta không lo lắng bọn hắn đối phó ta. Nhưng ta lo lắng bọn hắn sẽ đi Thiên Ma Lĩnh, đối phó người nhà của ta. Tuy Vũ Thị Tiền Trang nhất định sẽ bảo hộ bọn hắn, nhưng cao thủ Hắc Thị âm hiểm xảo trá, ta sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Đoan Mộc Tỉnh Linh nhẹ gật đầu nói: - Ngươi muốn ta phái tu sĩ Thần Giáo tiến về Thiên Ma Lĩnh, âm thầm bảo hộ bọn hắn?
Trương Nhược Trần nói: - Dùng thế lực của Bái Nguyệt Ma Giáo, coi như là ở nửa đường chặn đường người Hắc Thị, có lẽ cũng không phải việc khó nha?
Đoan Mộc Tinh Linh sờ cằm nói:
- Nếu như Đế Nhất đã phóng lời, nói muốn ở ngày hôn lễ của ngươi và Trần tỷ gây sự, như vậy hắn nhất định sẽ dùng tất cả khí lực để làm chuyện này.
- Nếu ta chen vào, nói không chừng sẽ tạo thành Thần Giáo và Hắc Thị đại quy mô xung đột, thậm chí dẫn phát Thánh cấp chiến đấu.
- Trương Nhược Trần, ta chỉ có thể nói, làm sư tỷ, ta sẽ hết toàn lực giúp ngươi. Nhưng có thể đấu qua Đế Nhất hay không, ta lại không có nắm chắc.
Trương Nhược Trần cười nói:
- Đa tạ Đoan Mộc sư tỷ.
Đoan Mộc Tinh Linh liếc mắt, chu môi nói:
- Đa tạ là được sao? Chẳng lẽ không có một chút tạ lễ thực chất?
Trương Nhược Trần suy nghĩ, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra mười cân Hắc Thủy Lưu Ly Tinh và mười cân Tử Vân Trầm Hương Mộc, cùng một chỗ giao cho Đoan Mộc Tinh Linh, lần nữa nói:
- Đa tạ sư tỷ.
Trong mắt Đoan Mộc Tinh Linh lộ ra một tia thất vọng.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn thu Hắc Thủy Lưu Ly Tinh và Tử Vân Trầm Hương Mộc lại, có chút u oán nói:- Ngươi thật không khác đầu gỗ, nói như vậy cũng không hiểu.
Sau đó Đoan Mộc Tinh Linh từ trong Không Gian Thủ Trạc lấy ra một hộp ngọc dài nửa xích, đưa cho Trương Nhược Trần nói:
- Ngũ Hành linh bảo, ngươi chỉ thiếu Dưỡng Thánh Huyết Thổ đi à nha? Ta biết rõ, ngươi không tiện mở miệng yêu cầu. Hiện tại ta chủ động cho ngươi, ngươi muốn hay không?
Đoan Mộc Tinh Linh nhìn Trương Nhược Trần, ánh mắt hàm tình mạch mạch. Vừa rồi câu cuối cùng kia là một câu hai ý, lựa hồ không phải chỉ muốn giao Dưỡng Thánh Huyết Thổ cho Trương Nhược Trần, mà còn muốn giao những vật khác cho hắn.
Trương Nhược Trần tiếp hộp ngọc, thản nhiên nói:
- Đa tạ.
Đoan Mộc Tinh Linh cắn môi nói:
- Ngươi thích đa tạ, vậy thì đa tạ cả đời đi!
Nói xong, Đoan Mộc Tinh Linh xoay người, con mắt có chút đỏ, tâm giống như bị cái gì đó đâm một phát, cực kỳ đau nhức.
Nàng đã minh bạch, nàng và Trương Nhược Trần vĩnh viễn khó có khả năng đến cùng một chỗ.
Bọn hắn tầm đó, cách một cái hào rộng không thể vượt qua.
Đoan Mộc Tinh Linh hít sâu một hơi, che dấu tâm tình của mình, két.. mở cửa, bước nhanh đi ra ngoài.
Trương Nhược Trần thu Dưỡng Thánh Huyết Thổ vào, cũng đi theo ra ngoài.
Hoàng Yên Trần đứng ở dưới cây quế, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng chờ, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía gian phòng của Đoan Mộc Tinh Linh.
Tuy nàng biết Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh không có khả năng làm ra sự tình vượt rào, nhưng tâm tình vẫn rất khó bình tĩnh.
Chanh Nguyệt Tinh Sứ châm chọc khiêu khích nói:
- Thật đáng buồn! Vi hôn phu và tỷ muội tốt nhất của mình ở trong một gian phòng, ngươi tại chỉ có thể ở bên ngoài canh cổng thay bọn hắn. Ha ha! Nếu ta là ngươi, thì sẽ không ngu xuẩn như vậy.
- Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta tập tức vẻ tên mặt ngươi mười vết kiếm, ngươi tin không? Hoàng Yên Trần nói. Chanh Nguyệt Tinh Sứ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tiếng mở cửa vang lên, Đoan Mộc Tinh Linh và Trương Nhược Trần trước sau từ bên trong đi ra.
Hoàng Yên Trần thoáng thở dài một hơi, tận lực làm cho mình tự nhiên, lập tức nghênh đón nói:
- Các ngươi thỏa đàm xong chưa?
Nàng cũng không biết Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tỉnh Linh đến cùng nói chuyện gì, cũng không muốn biết nội dung, cho nên chỉ có thể hỏi như vậy.
Đoan Mộc Tỉnh Linh nhẹ gật đầu nói: - Đã thỏa đàm, hiện tại ta phải trở về Đông Vực Thánh Thành. Trần tỷ, thời điểm tỷ và Trương Nhược Trần cưới, chúng ta sẽ gặp lại!
Nói xong, Đoan Mộc Tinh Linh không có bất kỳ dừng lại, lập tức ly khai.
Trương Nhược Trần nhìn Tiểu Hắc, sử dụng truyền âm, che giấu nói:
- Càn Khôn Thần Mộc Đồ đã được Tiếp Thiên Thần Mộc kích hoạt, có một ít chuyện bí ẩn ta muốn hỏi ngươi.
Tiểu Hắc cười to:
- Trương Nhược Trần, ở đây không có người ngoài, bí mật của Càn Khôn Thần Mộc Đồ, dù nói ra cũng không sao.
Ở đây ngoại trừ Trương Nhược Trần, Tiểu Hắc, Hoàng Yên Trần, còn có Chanh Nguyệt Tinh Sứ và Ngao Tâm Nhan.
Bí mật của Càn Khôn Thần Mộc Đồ, Trương Nhược Trần là không muốn cho Chanh Nguyệt Tinh Sứ và Ngao Tâm Nhan biết, nhưng Tiểu Hắc đã nói như vậy, thì không cần phải tiếp tục giấu diếm.
Dù sao Tiểu Hắc không chỉ là một con mèo đơn giản như vậy, mà là hung thú bị phong ấn mười vạn năm, luận trí tuệ, luận mưu kế, căn bản không phải Trương Nhược Trần hiện tại có thể so sánh được.