Cảm nhận được sát khí trên người Trương Nhược Trần, Thanh Y Tinh Sứ và Lục Bào Tinh Sứ tập tức từ sau tưng Đế Nhất bay ra, đứng ở hai bên Đế Nhất.
Thanh Y Tỉnh Sứ và Lục Bào Tinh Sứ đều là cao thủ Ngư Long cảnh, một nam một nữ, trên người bọn hắn tản mát ra khí tức siêu phàm, giống như muốn ra tay trấn áp Trương Nhược Trần.
- Thanh Y Lục Bào, không được vô lễ. Nơi này là Hỗn Độn Vạn Giới Sơn, chúng ta phải theo quy củ làm việc, sao có thể chuyện gì cũng dùng vũ lực đến giải quyết? Đế Nhất duỗi ra một tay, ý bảo Thanh Y Tinh Sứ và Lục Bào Tinh Sứ lui xuống.
Ánh mắt Đế Nhất như trước nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, tiếp tục nói:
- Trương Nhược Trần, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, dù lực lượng cá nhân mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng có hạn. Ở trước mặt toàn bộ Hắc Thị, lực lượng của ngươi, giống như một hạt tro bụi, không đáng giá nhắc tới. Hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, rồi lại làm quyết định.
- Không cần cân nhắc, ta đã quyết định, hai vị Tinh Sứ, ta đều muốn dẫn đi. Đồng thời, ta cũng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám bất lợi với người bên cạnh ta, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi. Ngữ khí của Trương Nhược Trần rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt kia tại lợi hại như vậy, cho người một loại khí thế kiên định.
Đế Nhất nắm chặt hai tay, cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, vung tay tên nói:
- Tốt, rất tốt, chúng ta đi! Đế Nhất dẫn đầu đi ra Vũ Đấu Cung, sau đó võ giả Hắc Thị đều theo hắn ly khai.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Đế Nhất, ánh mắt Trương Nhược Trần có chút ngưng trọng.
Đế Nhất là một người rất có thủ đoạn, chỉ cần hắn còn sống, thủy chung là một uy hiếp.
Nhưng muốn diệt trừ Đế Nhất lại không phải chuyện dễ dàng, bên cạnh hắn luôn đi theo rất nhiều cường giả Hắc Thị. Ngay cả cao tầng của Vũ Thị Tiền Trang, muốn giết hắn cũng không có thành công, huống chi là Trương Nhược Trần?
Xoạt!
Trên Thiên Bảng tản mát ra một đạo hào quang mạnh mẽ.
Ba chữ Trương Nhược Trần biến mất không thấy gì nữa.
Sau một lát, ba chữ Trương Nhược Trần đến nơi cao nhất, trở thành Thiên Bảng thứ nhất.
Đằng sau tên của hắn xuất hiện một chuỗi con số: Điểm quân công, một ngàn hai trăm bốn mươi mốt vạn bảy ngàn điểm.
Thiên Bảng thứ nhất, đại biểu chính là công thành danh loại, có thể nói vô địch cùng cảnh giới.
Có thể dự đoán, không lâu sau, danh tự Trương Nhược Trần nhất định truyền khắp Côn Luân giới, trở thành tuấn kiệt chạm tay có thể bỏng, trở thành đối tượng mà vô số nữ tử trẻ tuổi sùng bái và ái mộ.
Ngao Tâm Nhan dẫn đầu đuổi tới, đi đến dưới Vũ Đấu Cung Thiên cấp, nghênh đón Trương Nhược Trần, mừng rỡ nói:
- Tổ trưởng, bây giờ ngươi đã là Thiên Bảng đệ nhất nhân, hơn nữa còn đánh chết Hoàng Thần Tinh Sứ của Hắc Thị Nhất Phẩm Đường, sau khi trở lại Thánh Viện, nhất định có thể được khen thưởng rất phong phú.
Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Lạc Thủy Hàn, còn có chư vị trẻ tuổi tài tuấn của Đông Vực Thánh Vương Phủ cũng chạy tới, chúc mừng Trương Nhược Trần.
Đạt tới Thiên Bảng thứ nhất, là một sự tình đáng giá chúc mừng.
Ở Đông Vực Thánh Vương Phủ, nếu có đệ tử trẻ tuổi tiến vào Thiên Bảng Top 10, sẽ lập tức trở thành đối tượng trọng điểm tài bồi, thậm chí trở thành nhân tuyển tộc trưởng. Muốn trở thành Thiên Bảng thứ nhất, càng là sự tình khó như lên trời. Đông Vực Thánh Vương Phủ, trước đó có người đạt tới Thiên Bảng thứ nhất, đã phải ngược dòng tìm hiểu đến sáu trăm năm.
Hoàng Yên Trần thuộc về chi nhánh của Đông Vực Thánh Vương Phủ, Trương Nhược Trần đã là vị hôn phu của Hoàng Yên Trần, như vậy tự nhiên cũng là một thành viên của Đông Vực Thánh Vương Phủ.
- Trương huynh đệ, ngươi không cần để ý Đế Nhất uy hiếp, hôn lễ của ngươi và Yên Trần biểu muội, nhất định sẽ cử hành ở Đông Vực Thánh Vương Phủ. Dù cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám tới quấy rối.
Trần Thiên Nhiên vỗ ngực, tự tin nói.
Trần Thiên Thư cũng nói:
- Không sai, tuy Hắc Thị cường đại, nhưng Trần gia chúng ta lại không phải kẻ yếu. Dù Hắc Thị chư thánh đến xông Đông Vực Thánh Thành, cũng cam đoan cho bọn hắn có đến mà không có về.
Sắc mặt Trương Nhược Trần vẫn có chút ngưng trọng nói:
- Về trước đi, lại chậm rãi trao đổi.
Người Đông Vực Thánh Vương Phủ, còn có Thánh Viện Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Ngao Tâm Nhan, Lạc Thủy Hàn, đều tạm thời ở Vạn Giới Tửu Quán.
Vạn Giới Tửu Quán là một quần thể kiến trúc cực kỳ lớn, chiếm mấy dặm địa vực. Chiến sĩ Khư Giới đi vào Hỗn Độn Vạn Giới Sơn, ngoại trừ ở quân doanh, thì cũng chỉ có ở Vạn Giới Tửu Quán. Đương nhiên, ở Vạn Giới Tửu Quán, khẳng định thoải mái dễ chịu hơn ở quân doanh vô số lần. Giờ phút này, Trương Nhược Trần ngồi ở trong phòng của Đoan Mộc Tinh Linh, ánh mắt thâm thúy, như đang suy tư cái gì.
Đoan Mộc Tinh Linh đứng bên một chiếc đèn, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, da thịt của nàng tuyết trắng óng ánh, ngũ quan tinh xảo, lộ ra cực kỳ mỹ lệ.
Hai ngón tay của Đoan Mộc Tinh Linh cũng sờ lên cằm, học bộ dạng của Trương Nhược Trần, trong mắt lộ ra vẻ vũ mị xinh đẹp nói:
- Trương Nhược Trần, ngươi ở trong phòng của ta lâu như vậy, chẳng lẽ không sợ Trần tỷ ghen? Đến cùng có chuyện gì, ngươi nói mau? Ngươi không vội, nhưng người ta đã có chút nóng nảy rồi!
Trương Nhược Trần giống như đã suy nghĩ rõ ràng, ngang đầu tên nói: - Đoan Mộc sư ty ta muốn nhờ tỷ giúp ta một chuyện. Đoan Mộc Tĩnh Linh sững sờ, sau đó cười ha ha: - Ta không có nghe lầm chớ? Ngươi nhờ ta giúp? Ngươi là Thiên Bảng đệ nhất nhân, Trương Nhược Trần, ngươi nhờ con gái yếu ớt như ta giúp ngươi, truyền đi không sợ bị người chê cười sao?
- Tỷ đến cùng có giúp không?
Trương Nhược Trần nghiêm nghị nói.
- Giúp.
Đoan Mộc Tinh Linh không chút do dự nói.
Nàng biết rõ, nếu như không phải chuyện trọng yếu, Trương Nhược Trần là sẽ không mở miệng nhờ nàng hỗ trợ.