Nồi áp suất cũng phải đợi đến ga tàu điện ngầm mới mua được.

Việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết màn sương mù trước mắt đã.

Mặc dù Thẩm Quyết đã thống kê thời gian trung bình để đội phòng thủ thành phố giải quyết sương mù trong thành phố là mười phút, nhưng để tránh xảy ra bất trắc, hắn vẫn phải suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Cơ thể con người rất yếu ớt, không chịu nổi va chạm quá mạnh.

Ví dụ như đầu lìa khỏi cổ, dù hắn có muốn gắn lại cũng không gắn lại được.

Trêm bãi đất trống trung tâm nhà máy cơ khí.

Không ai dám di chuyển ra ngoài trước.

Có người run rẩy lấy từ trong túi sách ra bản hướng dẫn sinh tồn trong sương mù – thứ này thành phố phát hành hàng tháng, kẹp trong báo, ai cũng có, trong đó ghi rõ các biện pháp ứng phó khẩn cấp khi cư dân gặp phải sương mù.

[Gặp sương mù đừng hoảng sợ. Hoảng sợ chỉ khiến giá trị lây nhiễm tăng nhanh.

Cố gắng tự cứu trước khi đội cứu hộ đến. Linh hoạt lựa chọn phương pháp tự cứu khác nhau dựa trên các loại sương mù khác nhau.

... Để đối phó với sương mù loại “Quy tắc” này, cách tốt nhất là tuân thủ quy tắc.

Tuân thủ quy tắc chưa chắc đã chết, nhưng không tuân thủ thì chắc chắn sẽ chết rất nhanh – khi không có đủ vũ lực để trấn áp và phá giải.

... Bất cứ lúc nào cũng đừng từ bỏ dũng khí và hy vọng.

Vì tương lai và sự tiếp nối của nhân loại, hãy sống sót

“Sống sót.”

Thẩm Quyết có ẩn tượng rất sâu sắc với hai chữ này.

Trong ký ức dài đằng đẵng và nhàm chán như tấm vải liệm của mình, từ rất lâu rất lâu về trước, có một ông lão tóc bạc phơ cũng từng nắm chặt tay hắn, nói với hắn rằng, “Hãy sống sót.

Chỉ là chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Lâu đến nỗi ngay cả hắn cũng không nhớ rõ mặt mũi ông lão đó.

Hắn lại nhớ đến chữ ký của tác giả ở mặt sau cuốn sổ tay.

Cuốn sổ tay được Trung tâm Giám sát Sương mù, Trung tâm Dọn dẹp Sương mù và Đội Phòng thủ Thành phố sản xuất, phía sau là chữ ký của hơn một trăm người đồng sáng lập, trong đó có Tông Lẫm.

Hắn vừa nghĩ đến Tông Lẫm thì không nhịn được mỉm cười. Tay phải của Tông Lẫm bị dị hóa rất nặng, tuy vẫn có thể làm những công việc tỉ mỉ như viết chữ, nhưng nét chữ không khỏi xiêu vẹo.

Vì vậy, chữ ký này thực chất là do hắn nắm tay Tông Lẫm viết từng nét một, là chữ ký chung của hai người.

Nét chữ cứng cáp mà uyển chuyển, viền chữ hơi run, tổng thể rất ngay ngắn.

Lúc đó hắn nhìn kỹ một chút, cảm thấy rất hài lòng nên đã nghiêng đầu hôn lên mặt người đàn ông một cái.

Sau đó bị anh bế lên, eo đập vào bàn làm việc.

“Quy tắc đầu tiên nói rằng, phải ngồi yên vị trí của mình, không được tự ý di chuyển. Nhưng mà đâu mới được coi là vị trí của mình?”

Trong bầu không khí im lặng, một nhân viên văn phòng lên tiếng trước.

“Bên kia, bên kia hình như có ghế kìa!”

Một người phụ nữ mặc đồ công sở nhón chân, giơ tay chỉ về phía cái máy ở đằng xa.

Thực ra rất nhiều người cũng đã sớm chú ý đến, bên cạnh máy móc cách đó không xa có một vòng ghế, thoạt nhìn có vẻ là nơi dành cho công nhân làm việc.

Rất có thể đây chính là “Vị trí” được nhắc đến.

Không ai biết “Thanh tra” và “Ông chủ” trong quy tắc thứ ba và thứ tư sẽ đến lúc nào. Lúc này thời gian chính là mạng sống, tìm được vị trí chính xác để ngồi xuống là việc cấp bách nhất.

Nhưng vẫn không có ai dám manh động.

Sương mù hệ “Quy tắc” có chút đặc thù, tính nguy hiểm không trực tiếp như những loại sương mù khác, nhưng chỉ cần sơ sẩy một bước là có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

Một cường giả hệ “Quy tắc” trong thành phố từng nói trong “Cẩm nang sinh tồn trong sương mù”.

“Quy tắc là lá bùa hộ mệnh. Quy tắc cũng là cái bẫy dẫn dắt con mồi bước vào chỗ chết. Phải tin tưởng quy tắc, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng vào quy tắc.

– Đội phòng thủ thành phố – Cố Niệm An.

Nghe giống như câu nói vòng vo.

Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn bạn, suy nghĩ còn quanh co khúc khuỷu hơn cả câu nói kia.

Nhưng có một người đàn ông vạm vỡ đã lao ra trước.

Gã đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như muốn xé toạc chiếc áo sơ mi đang mặc trên người, giống như một chú gấu nâu dũng mãnh, tất cả chướng ngại vật phía trước đều bị gã hất văng.

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm" vang dội, gã đàn ông như va phải thứ gì đó, loạng choạng lùi lại hai bước, hai mắt tối sầm, thốt ra một câu: “Mẹ nó...

Nhưng rõ ràng trước mặt gã không có gì cả.

“Ông anh ơi, chuyện gì vậy?"

Có người tiến lên hỏi.

Cũng có người thử thăm dò đi về phía trước vài bước, nhưng đều va phải bức tường vô hình, phát ra tiếng “Ối” đau đớn.

“Không qua được... Hình như có bức tường không khí!”

“Hả? Nhưng mà vị trí làm việc ở bên kia...

“Thử xem có đập vỡ được không? Hay là tìm xem có lối đi nào khác...

“Phải nhanh chóng nghĩ cách, không biết thanh tra sẽ đến lúc nào.”

Mọi người bắt đầu hoảng sợ.

Điều tệ hơn nữa là, chiếc loa phát thanh phía trên nhà máy đột nhiên phát ra tiếng chuông chói tai, sau tiếng chuông là giọng nữ du dương cất lên:

“Các nhân viên thân mến, đã đến giờ làm việc. Vui lòng tự giác trở về vị trí của mình và nghiêm túc làm việc. Ba phút sau, thanh tra sẽ bắt đầu đi tuần tra Ba phút.

Ngay cả trong thời gian thực, đội phòng thủ thành phố cũng chưa chắc đã đến kịp, huống chi là lúc này đang ở trong màn sương mù có nhận thức về thời gian hỗn loạn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Gã đàn ông vạm vỡ bình tĩnh trở lại, hai mắt đỏ ngầu, đấm mạnh vào bức tường không khí trong suốt bên cạnh, phát ra tiếng động nặng nề.

Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao nghĩ cách muốn phá vỡ phong tỏa của bức tường.

Có người sử dụng cú đá xoay người 360 độ Thomas, có người cưỡi lên cổ người khác cố gắng vượt qua chướng ngại vật, còn có một người phụ nữ mặc đồ công sở trực tiếp nhấc chiếc túi xách Chanel của mình lên, đập mạnh vào tường như vung Lưu Tinh Chùy.

“Thật náo nhiệt.” Thẩm Quyết nghĩ.

Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như một con cá mặn nằm phơi bụng trên bãi biển, không sợ trời không sợ đất.

Hệ thống: [...]

Nó cảm thấy vị ký chủ này hình như có chỗ nào đó hỏng rồi.

Ở viện nghiên cứu thì làm cá mặn cũng được đi, trong sương mù cũng làm cá mặn như vậy, nó muốn xem, đợi đến lúc thế giới diệt vong, cận kề cái chết thì liệu Thẩm Quyết có còn làm cá mặn nữa không – có lẽ nó còn chưa đợi được đến ngày đó thì ký chủ của nó đã vì quá mức cá mặn mà chết trong sương mù rồi.

Đến lúc đó nó nhất định phải vỗ tay ăn mừng.... Thôi vậy, dù sao đây cũng là ký chủ duy nhất của nó, dù thế nào cũng phải bảo vệ cho tốt.

[Ký chủ, gói quà tân thủ là thứ tốt đẩy]

[Chỉ cần phá giải một màn sương mù nhỏ thôi là có thể nhận được một bất ngờ cực lớn, đây là một vụ giao dịch rất hời...]

Hệ thống ra sức dụ dỗ. Nhưng vô dụng.

Thẩm Quyết vẫn không hề lay chuyển.

Mọi người nghĩ đủ mọi cách. Nhưng cũng vô dụng.

Bức tường vô hình chặn đường đi, bọn họ như cá mòi bị nhốt trong hộp thiếc.

“Mọi người bình tĩnh một chút đi.”

Lúc này, một người đàn ông đeo kính lên tiếng, nói: “Tôi là nhân viên quan trắc của Trung tâm Quan trắc Sương mù, lúc nãy khi sương mù lan ra, chúng ta đều nhìn thấy, màu sắc là màu trắng, nhiều nhất chỉ hơi hồng một chút, đây là biểu hiện của sương mù cấp thấp nhất.

Anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi, “Theo kinh nghiệm của tôi, với loại sương mù cấp thấp này, người thường cũng có khả năng phá giải. Chỉ cần chúng ta đoàn kết, nhất định có thể tìm ra cách ứng phó. Nếu như trong toa tàu có dị năng giả thì càng tốt, cho dù chỉ là cấp chín.....

Gã đàn ông vạm vỡ đang vung nắm đấm quay đầu lại, giọng nói như chuông đồng: “Tôi chính là dị năng giả hệ “Tự nhiên” cấp chín “cường hóa lực lượng” đây, ngay cả tôi cũng không đập vỡ được bức tường này!”

Người phụ nữ mặc đồ công sở vừa vung chiếc túi xách vừa đập tường, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm: “Cho dù là sương mù cấp thấp nhất, tỷ lệ sống sót của người thường cũng chỉ có 39%, tôi vừa mới trả xong khoản vay mua nhà ở khu vực thành phố, vừa rồi còn đặt đồ ăn của KFC mang về, tôi còn chưa muốn chết...

Người đàn ông đeo kính cứng họng.

39%.

Quả thực đúng là con số này.

Cho dù là sương mù cấp thấp nhất, tỷ lệ tử vong đối với người thường cũng cao đến mức đáng sợ.

Còn bản thân anh ta... cho dù làm việc ở Trung tâm Quan trắc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Người bình thường có thể làm gì trước thiên tai chứ?

Huống chi, ngay cả dị năng giả cấp chín cũng không đập vỡ được bức tường này....

Là nhân viên quan trắc, anh ta biết rõ, dị năng giả cùng cấp bậc với dị chủng nhưng năng lực lại không giống nhau.

Phần lớn thời gian, dị chủng cấp chín mạnh hơn dị năng giả cấp chín rất nhiều, thậm chí dị năng giả cấp tầm cũng chưa chắc đã đối phó được.

Đây là do mức độ dị hóa của bản thân chúng quyết định.

Con người vốn đã yếu thế hơn dị chủng.

“Anh gì ơi, anh là nhân viên quan trắc của Trung tâm Quan trắc, nhất định là kiến thức uyên bác, mau nghĩ cách giúp chúng tôi với... Một người mẹ kéo con gái nhỏ của mình chạy tới.

Vào cuối tuần bà đến khu đại học thăm con trai, không ngờ trên đường về nhà lại gặp phải chuyện này.

Người đàn ông đeo kính khó khăn nuốt nước bọt, “Chị đừng vội, tôi... tôi nghĩ cách đã...

[Ký chủ, đã một phút trôi qua rồi.]

[Xin hỏi bây giờ ngài đang ngẩn người, hay là đang suy nghĩ?]

Thẩm Quyết: “Tao đang nghĩ, khi nào bọn họ đập mệt rồi thì có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Đúng vậy, cho dù không gian thay đổi, tư thế hiện tại của Thẩm Quyết vẫn là đang ngồi. Tuy rằng đang ngồi trên không khí, nhưng dáng ngồi của hắn vẫn rất ổn định, hai tay đặt trên hai chân bắt chéo, lưng thẳng một cách tự nhiên, nhìn thế nào cũng chỉ có thể thốt lên hai chữ, “Ưu nhã!”

“Quá ưu nhã!”

Thậm chí Trần Thư Thư còn muốn vỗ tay khen ngợi.

Lúc sương mù ập tới, ban đầu cậu ta cũng chạy về phía toa trước, nhưng đột nhiên lại nhớ đến người đẹp trai vừa gặp còn ở phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy người đẹp trai đó đang trợn tròn mắt, vẻ mặt ngây người, trông thật yếu đuối, đáng thương và bất lực...

Trong lòng Trần Thư Thư nhất thời kiên định, lại xông trở về, muốn kéo người ta một cái, tiện thể sờ tay nhỏ của người đẹp luôn.

Kết quả là chưa kịp sờ tay thì sương mù đã ập đến.

Sắc đẹp là con dao sắc. Trần Thư Thư sống đến ngần này tuổi, mỗi cái gai nhọn trên đầu đều là vết thương do dao chém mà thành.

Cậu ta nhìn Thẩm Quyết.

Phía dưới Thẩm Quyết không có bất kỳ vật gì chống đỡ, trông như đang ngồi trên không khí.

Ừm... Cậu ta xoa cằm suy nghĩ, người đẹp trai cho dù ngồi trên không khí cũng có tư thế rất đẹp, mặc dù tư thế này có chút không khoa học.

Trần Thư Thư lại suy nghĩ, chậm rãi cúi người xuống, thử dò xét không gian phía trước.

Rất kỳ lạ, rõ ràng không cảm nhận được chạm vào thứ gì, nhưng trọng lực trên tay cậu ta lại được chống đỡ.

“Cậu không ngồi sao?" Thẩm Quyết lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play