"Reng reng reng..."

Chuông báo thức vang lên trên đầu giưởng, đúng ba giây sau đã bị người ta ấn tắt.

Thẩm Quyết như thường lệ thức dậy rời giưởng, vệ sinh cá nhân, lấy sữa và bánh mì trong tủ lạnh ra giải quyết bữa sáng, sau đó chậm rãi ra khỏi cửa.

Bảy giờ rưỡi, Thẩm Quyết ngồi trong văn phòng nhỏ ở Viện nghiên cứu, kết nối với dị năng giả đã hẹn trước hôm nay.

“Ngài xem tạo hình của thiết bị ức chế này có được không?”

Thẩm Quyết đưa chiếc khuyên tai bằng bảo thạch đã được điều chỉnh trong tay cho nữ dị năng giả đang ngồi đối diện.

Nữ dị năng giả cầm chiếc khuyên tai trên tay đánh giá một lúc, hải lòng khen ngợi: “Tay nghề của Giáo sư Thẩm vẫn luôn rất tốt, tôi chỉ mới

thuận miệng đề cập đến yêu cầu, không ngờ lại nhanh như vậy đã làm xong thiết bị ức chế mới rồi. Nói xong, cô liền mở chốt khuyên tai, cũng không nhíu mày lấy một cái, “Cạch” một tiếng, ghim kim vào tai, sau đó cài chốt lại.

“Ngài thích là tốt rồi" Thẩm Quyết mỉm cười.

Sau khi tiễn nữ dị năng giả đi, Thẩm Quyết pha một tách cà phê, trở lại chỗ ngồi, bắt đầu ung dung vẽ bản thiết kế trên màn hình.

Hôm nay là năm thứ bảy hắn xuyên đến thế giới này.

Là một nhà nghiên cứu cấp C của Viện nghiên cứu, hắn chủ yếu phụ trách nghiên cứu thiết bị ức chế, nhưng bởi vì cấp bậc quả thấp, cơ bản là không tiếp xúc được với bất kỳ công nghệ cốt lõi nào, bình thường phần lớn thời gian chỉ là thiết kế hình dáng bên ngoài của thiết bị ức chế, kết nối các nhu cầu khác nhau của dị năng giả, đồng thời hỗ trợ dị năng giả hoàn thành việc đeo thiết bị ức chế.

Cường độ công việc không lớn, thậm chí có thể gọi là nhàn nhã.

Thẩm Quyết rất hài lòng với công việc này.

So với việc dị năng giả phải ra ngoài chiến đấu với dị chủng, hay những đơn vị khác trong nội thành phải bận rộn tăng ca, thì công việc ở Viện nghiên cứu ổn định và có trật tự, rất thích hợp để làm "Cá mặn” dưỡng lão.

Ở trong một thế giới hỗn loạn quá lâu, hắn thích một cuộc sống có trật tự.

Lúc ăn trưa, Thẩm Quyết đút hai tay vào túi áo khoác đồng phục nghiên cứu màu trắng, thong thả bước từ khu vực thứ bảy của Viện nghiên cứu đến khu vực thứ tư, đợi bạn ăn trưa của mình tan ca.

Viện nghiên cứu rất lớn, tổng cộng có chín khu vực, cảng đi về phía trước càng đến gần lĩnh vực nghiên cứu cốt lõi của Viện nghiên cứu.

Khu vực thứ tư là trung tâm quan sát thí nghiệm dị chủng.

Đương nhiên, thân là một nhà nghiên cứu cấp C, bạn ăn trưa của hắn cũng không phải là nhân vật lớn gì.

Cùng tốt nghiệp đại học, cùng năm vào Viện nghiên cứu thực tập, mặc dù lúc tốt nghiệp bị phân công đến các khu vực khác nhau làm việc, nhưng nhiều năm trôi qua, chức danh của cả hai cũng không hẹn mà cùng dừng lại ở nhà nghiên cứu cấp C —— Hắn phụ trách nghiên cứu xem hình dáng bên ngoài của thiết bị ức chế có đẹp mắt, dễ nhìn, phù hợp để đeo hay không, còn Steven thì phụ trách cho dị chủng ăn, xem chúng có béo tốt, cưởng tráng, phù hợp để mổ xẻ hay không. Tóm lại, đều không phải là công việc có hàm lượng kỹ thuật cao, cả hai cũng đều là nhân vật phụ mở nhạt trong Viện nghiên cứu, nhiều hơn một người cũng không sao, ít hơn một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Trở thành bạn ăn trưa, cũng là chuyện hết sức tự nhiên.

Trên đường đến khu vực thứ tư, có một hành lang cách âm rất dài.

Bởi vì khu vực thứ tư rất ồn ào.

—— Không phải là tiếng ồn ào của con người, mà là tiếng gầm rú của đủ loại dị chủng.

Chói tai, trầm thấp, gầm thét, rì rào... Chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến người ta không khỏi cảm thán sự đa dạng sinh học.

Thẩm Quyết dừng lại trước cổng khu vực thứ tư, bình tĩnh lấy tai nghe chống ồn ra nghe nhạc.

Hắn thích nghe nhạc, cho dù là nhạc pop, nhạc đồng quê cổ điển hay nhạc rock heavy metal.

Không phải là hiểu biết để thưởng thức, chỉ là xuất phát từ sự tò mò và trải nghiệm.

Xét cho cùng thì, thế giới ban đầu của cậu đã không còn thứ gọi là âm nhạc nữa rồi.

Năm phút sau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu tóc vàng cũng chui ra.

Steven lau mồ hôi, chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Quyết, “Tới rồi tới rồi, đói chết mất, dạo này không biết mấy con thí nghiệm kia bị sao nữa, lúc nào cũng hung dữ, kim dinh dưỡng khó tiêm lắm... May mà mấy phút vừa rồi chúng nó hơi im lặng một chút, tôi liền chớp thời cơ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, chọc một cái vào người chúng nó, ai nhìn thấy cũng phải khen tôi một câu nhanh trí đẹp trai —— Này, Thẩm Quyết cậu đợi tôi với, tôi còn chưa nói xong... Hôm nay căn tin có cà tím chiên, nhớ lấy cho tôi một phần đẩy..."

Thẩm Quyết cao ráo, chân dài, mặc dù trông đi không nhanh không chậm, nhưng Steven vẫn phải chạy chậm mới theo kịp.

Hai người đến căn tin của Viện nghiên cứu, bên trong đã có rất nhiều người, tiếng nói chuyện rôm rả.

Thẩm Quyết đến trước quầy xếp hàng lấy hai phần cả tím chiên, Steven đi lấy cơm, canh và đồ uống, sau khi hai người tập hợp thì tùy tiện tìm một bàn ăn ngồi xuống.

Steven vội vàng mở nắp lon nước ngọt, uống một ngụm lớn, cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên thoải mái, cậu ta thở phào: “A, thật sảng khoái!” Sau đó, anh ta cầm dao nĩa lên và bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn.

Trên trần căn tin treo rất nhiều tivi nhỏ để các nhà nghiên cứu giải trí, lúc này trên tivi đang phát chương trình tin tức buổi trưa.

Thẩm Quyết một tay chống cằm xem, một tay cầm dụng cụ ăn, thỉnh thoảng lại chọc chọc vào đĩa thức ăn.

Cà tím chiên lớp vỏ ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trên rưới đầy thịt băm, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đủ khiến người ta thèm thuồng.

Cơm nước ở căn tin Viện nghiên cứu rất nổi tiếng, vô số người trong thành đều liều mạng muốn vào Viện nghiên cứu làm việc, một trong những nguyên nhân quan trọng chính là vì căn tin ngon nức tiếng gần xa này.

Nhưng mà, đối với việc thức ăn trong đĩa có ngon hay không, thực ra Thẩm Quyết cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Ăn uống là bản năng của con người, hắn chỉ lịch sự tuân theo mà thôi.

Tầm quan trọng của bạn ăn trưa lúc này mới được thể hiện.

Đối với thực đơn phong phú muôn màu muôn vẻ của căn tin, Steven mỗi ngày đều có thể chọn ra các món ăn, món chính và súp, đồ uống khác nhau, kết hợp hợp lý, dinh dưỡng cân bằng, giúp Thẩm Quyết tiết kiệm được không ít công sức tìm hiểu.

“Quý vị khán giả thân mến, xin chuyển sang một bản tin đặc biệt." Trên tivi, người dẫn chương trình cúi đầu nhìn tài liệu được gửi về, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, “Ngay sáng nay, lúc 11 giờ 45 phút, khu vực sụp đổ cấp S Tổ Nhện cách thành phố 603 km về phía Tây Bắc đã chính thức được tuyên bố phá bỏ!”

“Tính đến thời điểm phá bỏ, Tổ Nhện đã tồn tại hơn mười năm, khiến ba thị trấn bị sụp đổ, hơn mười vạn người mất tích, giờ đây, khu vực sụp đổ đã được thu hồi, cuối cùng đội cứu hộ cũng có thể tiến vào giải cứu người dân. Đây là khu vực sụp đổ cấp S thứ ba mà con người chủ động tấn công thu hồi được cho đến nay, có ý nghĩa thực tiễn rất lớn. Sự thật chứng minh, chúng ta có thể chống lại dị chủng! Chúng ta có năng lực chống lại dị chủng!”

Người dẫn chương trình lên giọng, “Hành động lần này do mười sáu đội thanh trừng của ba căn cứ người sống sót hợp tác tiến hành, trong đó đội thanh trừng chủ lực chính là đội ngũ đỉnh cao ‘Bình Minh của thành phố chúng ta, còn đòn tấn công chí mạng vào vật chủ trung tâm của Tổ Nhện, lại là nhờ đội trưởng Tông Lẫm của ‘Bình Minh tự mình hoàn thành. Chúng ta hãy cùng nhau dành một tràng pháo tay cho các anh hùng của đội thanh trừng!"

Bốp bốp bốp bốp bốp...

Phần lớn mọi người trong căn tin đều chủ động đặt bát đũa xuống, vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay vang dội không ngớt.

Đối với người bình thường trong thời mạt thế này, có thể thu hồi một khu vực sụp đổ cấp S, quả thực là một chuyện đáng mừng.

“Thật tốt quá.” Steven cũng dừng ăn cơm, nhìn bản tin trên tivi, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, “Nếu tôi cũng có thể thức tỉnh dị năng thì nhất định cũng sẽ gia nhập đội dị năng thanh trừng, trở thành anh hùng giống như Tông Lẫm, đến lúc đó mọi người đều có thể biết đến chiến tích của tôi trên tivi, oai phong biết bao." Nói đến đây, giọng cậu ta đột nhiên trầm xuống, "Không giống như bây giờ, ngày nào cũng chỉ biết tiêm cho dị chủng hoặc là dọn phân cho chúng nó, nói dễ nghe là tham gia nghiên cứu, thực tế chỉ là làm việc vặt, ăn không ngồi rồi, đây là cái gì chứ..

Thẩm Quyết đang nhẹ nhàng vỗ tay, lúc này cúi đầu nhìn Steven.

Steven đã ủ rũ vùi đầu vào bát cơm, mái tóc vàng óng lộ ra phần tóc đen mới mọc ở chân tóc.

Đúng vậy, mặc dù cái tên rất ra gì và này nọ, nhưng Steven không phải là người nước ngoài, mà là người phương Đông chính hiệu.

Cậu ta họ Sử, tên là Đế Văn.

Trong ký ức còn sót lại của cơ thể này, hình như từ khi còn là thực tập sinh, Steven đã luôn rất cố gắng.

Cố gắng học tập, cố gắng phối hợp với giáo sư hướng dẫn làm việc vặt, cố gắng viết luận văn, viết báo cáo.

Cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú nổi bật.

Nhưng mà, có lẽ thiên phú của con người thực sự là thứ vừa xa vời vợi vừa tàn khốc, Steven có cố gắng thể nào cũng không bằng một bài luận văn phỏng đoán do thực tập sinh cùng lứa tùy tiện viết ra.

Vị thực tập sinh kia hiện tại đã được Viện trưởng Viện nghiên cứu đích thân đề bạt trở thành cán bộ cấp cao trong Viện, còn Steven lại bị phân công đến khu vực thử tư làm việc vặt, đeo tấm bảng nhà nghiên cứu cấp C, đeo suốt mười năm.

Để khiến bản thân trở nên nổi bật hơn, Steven đã nhuộm cho mình một mái tóc vàng, nhưng dường như hiệu quả cũng không được khả quan cho lắm.

Thẩm Quyết nhớ lại hôm đó lúc ăn cơm trưa, hắn chỉ thuận miệng hỏi Steven sao lại đổi màu tóc, kết quả lại nhận được ảnh mắt cảm động muốn khóc của Steven —— Rõ ràng hắn là người đầu tiên chú ý đến việc Steven nhuộm tóc vào ngày hôm đó.

“Có thể tìm được một công việc ăn không ngồi rồi trong mạt thế này đã là không tồi rồi. Thẩm Quyết nói.

Steven ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, bi phẫn nói: “Không, cậu không hiểu được tâm trạng của tôi đâu. Cậu ta cầm đũa chọc chọc mấy cái vào cơm trong bát, "Hơn nữa, lúc này thân là bạn bè, chẳng phải cậu nên an ủi tôi trước sao, công việc hiện tại của chúng ta cũng coi như là đang cống hiến cho nhân loại mà?”

Thẩm Quyết bình tĩnh nhìn Steven, không nói gì.

Dù sao cũng quen biết nhiều năm, Steven cũng có chút đoán được hắn muốn nói gì rồi —— Không ngoài những lời như "Tự lừa mình dối người cũng coi như là an ủi sao?"

Steven càng thêm bi phẫn.

Cậu ta rất muốn chửi thề. Nhưng nhìn khuôn mặt của Thẩm Quyết, lại không nói nên lời.

Ngũ quan của Thẩm Quyết rất ưu việt, có thể gọi là được chạm khắc tỉ mỉ cũng không ngoa.

Đặc biệt là đồng tử của hắn, đen láy thuần túy, long lanh như nước, giống như mèo con, quả thực như thể đang đeo lens vậy... Cực kỳ đẹp.

Steven đột nhiên quay đầu đi, uể oải nói: "Thẩm Quyết, cậu lúc nào cũng vậy, một bộ dáng không màng danh lợi, dường như đặt mọi thứ ra ngoài, chẳng giống người sống trong mạt thế chút nào.

Cậu ta cúi đầu, ăn cơm tùy tiện ăn mấy ngụm đồ ăn, “Cũng may cậu đẹp trai, nếu không chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn đánh cậu"

Thẩm Quyết: ?

Hắn cảm thấy hình như Steven có hiểu lầm gì đó với mình.

Ví dụ như vô dục vô cầu, từ này dùng rất không thích hợp.

Steven vẫn còn đang lẩm bẩm: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân cậu bị phân công đến tổ tiếp nhận dị năng giả đấy. Tôi nghe nói tính khí của phần lớn dị năng giả đều rất khó chiều, dỗ dành bọn họ đeo thiết bị ức chế còn khó hơn tôi tiêm kim dinh dưỡng cho dị chủng. Đáp ứng yêu cầu của bọn họ chắc vất vả lắm nhỉ?”

Thẩm Quyết: "Cũng tạm.”

Steven lại cảm thấy hắn chỉ đang cố tỏ ra thoải mái, không khỏi lắc đầu, nói: "Thôi thôi, chúng ta đừng chọc vào nỗi đau của nhau nữa, ăn cơm nhanh đi, cậu lúc nào cũng ăn ít như vậy... Hiện tại Tổ Nhện đã được dọn sạch, rất nhiều đội thanh trừng sẽ trở về thành nghỉ ngơi điều chỉnh, bên cậu chắc khối lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều. Tôi thấy gần đây cậu có thể nhân cơ hội xin nghỉ phép, dù sao trước đó cậu cũng đã giúp người khác trực thay rất nhiều ngày rồi.

Nghe vậy, Thẩm Quyết chỉ cười cười, “Xem tình hình đã"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong thì trở về khu vực của mình nghỉ ngơi.

Thời gian làm việc buổi chiều của Viện nghiên cứu bắt đầu từ ba giờ chiều, cho đến sáu giờ chiều thì tan ca.

Năm giờ rưỡi, Thẩm Quyết xử lý xong công việc tiếp nhận dị năng giả cuối cùng trong ngày đã sắp xếp.

Chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách punk hài lòng vuốt ve chiếc vòng cổ choker đầy gai nhọn hình dạng thiết bị ức chế trên cổ, lúc sắp đi đột nhiên xoay người, dựa vào cạnh cửa lên tiếng: "Đúng rồi, giáo sư Thẩm, tôi còn một vấn đề muốn hỏi”

Thẩm Quyết: "Mời nói."

Chàng trai dị năng giả punk dùng đôi mắt được kẻ viền đen đậm ném cho hắn một cái nháy mắt, "Giáo sư Thẩm đã có bạn đời chưa?”

Tay Thẩm Quyết đang thu dọn tài liệu khựng lại, bình tĩnh nói: "Rồi"

“Ồ ~” Dường như chàng trai dị năng giả punk hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ về điều này, nhảy mắt nói, "Nếu có lúc nào chơi chán muốn đổi người khác thì có thể cân nhắc đến tôi nhé”

Anh ta lấy từ trong túi quần da bó sát một tấm danh thiếp, hôn một cái, sau đó đặt lên bản làm việc của Thẩm Quyết, rồi xoay người, lắc lắc mông, phối hợp với tiếng leng keng của dây xích ở eo, vô cùng phô trương gợi cảm bỏ đi.

Trong mạt thế, rất nhiều người chủ trương hưởng thụ lạc thú trước mắt.

Đặc biệt là dị năng giả, việc thay đổi bạn đời lại càng thường xuyên hơn.

Biểu cảm của Thẩm Quyết vẫn không có gì thay đổi.

Chờ đến khi xác định người kia đã đi rồi, hắn mới chậm rãi lấy găng tay cao su dùng một lần từ trong ngăn kéo ra đeo vào, nhéo tấm danh thiếp từ trên bàn làm việc lên, ném vào thùng rác.

Nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho ai đó.

Không có hồi âm, có lẽ là vẫn còn đang bận.

Thẩm Quyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy cổ họng hơi khô, đứng dậy định đi rót cốc nước.

Lúc cầm cốc nước trở về, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng vo ve chói tai.

Cơ thể Thẩm Quyết loạng choạng một cái, cốc nước rơi khỏi tay, vỡ tan tành trên mặt đất, nước bắn tung tóe.

[Xèo xèo xèo xèo xèo xèo xèo xèo... ]

[Xèo xèo xèo xèo...]

[Xèo xèo... xèo xèo... xẻo... Ràng ràng rằng... Ràng buộc thành công. ]

Tiếng dòng điện kỳ quái kéo dài khoảng mười lăm phút mới ngừng lại.

Ngay sau đó, một giọng nói điện tử vang lên trong đầu Thẩm Quyết.

[Ding! Kim chỉ nam xuyên sách của ngài đã online]

I−− Ngài có muốn thay đổi số phận pháo hôi, trải nghiệm cuộc sống phi thường? Ngài có muốn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, giải cứu thế giới đang tan vỡ? Hệ thống pháo hôi nghịch tập sẽ phục vụ ngài!]

Mặc dù là giọng nói điện tử tổng hợp, nhưng giọng điệu của hệ thống lại hào hứng như người dẫn chương trình tin tức lúc trưa.

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn mảnh vỡ cốc nước trên mặt đất.

“Không muốn.”

[Hả?] Hệ thống kinh ngạc, [Không, ký chủ, ngài hãy suy nghĩ lý trí một chút, ngài xuyên vào một quyển tiểu thuyết mạt thế có mức độ nguy hiểm cực cao, lại còn trở thành một nhân vật phụ mờ nhạt trong sách. Bây giờ cốt truyện sắp bắt đầu rồi, dị chủng trong Viện nghiên cứu trốn thoát, bởi vì ngài vô quyền vô thế, lập tức sẽ bị đẩy ra ngoài làm người đổ tội, bị ép nhảy lầu tự sát tử trên sân thượng của Viện nghiên cứu.. Chẳng lẽ ngài không muốn thay đổi tất cả sao?]

Thẩm Quyết suy nghĩ một chút, cảm thấy đống mảnh vỡ và nước loang lổ trên mặt đất này thật chưởng mắt.

Vì vậy, hắn đi lấy chổi quét sạch mảnh vỡ, sau đó lại lấy cây lau nhà lau đi lau lại hai lần, trong lúc đó còn dùng bình xịt cồn khử trùng mặt bàn và ghế theo thông lệ, cuối cùng sau khi kết thúc thì đến phòng vệ sinh rửa tay ba phút.

[Ký chủ, xin ngài hãy tin tưởng tôi, là kim chỉ nam xuyên sách của ngài, tôi làm tất cả những điều này đều là vì muốn giúp ngài có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn hơn. Bây giờ tình huống của ngài rất nguy cấp...] Hệ thống không ngừng lải nhải nói về tinh cảnh của hẳn và lợi ích của bản thân, nhưng theo quá trình dọn dẹp, giọng nói lại dần dần nhỏ đi.

Nó nhìn Thẩm Quyết làm xong tất cả, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

[Chỉ là một chút mảnh vỡ và nước thôi mà, cần gì phải dọn dẹp cẩn thận như vậy?]

Thẩm Quyết: “Giữ gìn vệ sinh môi trường sạch sẽ là nghĩa vụ của mỗi một công dân thành phố. À đúng rồi, vừa nãy mi nói đến đâu rồi?”

[Nói đến chuyện dị chủng trong Viện nghiên cứu sắp trốn thoát... ]

Thẩm Quyết gật đầu, ngồi trở lại chỗ ngồi, kéo ngăn kéo bên trái ra, lấy ra một tờ báo.

Tờ báo đã ố vàng, trông có vẻ đã lâu đời, rất dễ rách. Thẩm Quyết mở tờ báo ra, đầu tiên đập vào mắt chính là một dòng chữ lớn:

“Kinh ngạc! Dị chủng Viện nghiên cứu trốn thoát, nửa ngày sau lại bị người bí ẩn đóng gói gửi trả

Bài báo tưởng thuật chi tiết về tình hình lúc đó.

...Vào lúc 1 giờ 30 phút sáng ngày 16 tháng 10 năm 2070, hệ thống điện của Viện nghiên cứu bị phá hoại có chủ đích, toàn bộ dị chủng thí nghiệm bị nhốt trong khu vực thứ tư đồng loạt trốn thoát, thành phố tiến vào trạng thái báo động cấp một. Cơ quan phòng thủ thành phố phong tỏa toàn thành, tất cả các đội thanh trừng của trung tâm quét dọn đều được điều động, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của dị chủng trốn thoát. Nghi ngờ có dị chủng hệ Không gian trả trộn vào thành phố che giấu tung tích cho các dị chủng khác.

Tuy nhiên, chỉ nửa ngày sau, một chuyện không thể tin được đã xảy ra —— Những con dị chủng trốn thoát được phát hiện bị trói thành một chuỗi bằng dây thừng trước cổng Viện nghiên cứu, trên cổ mỗi con dị chủng đều bị dây thừng thắt thành một chiếc nơ bướm đẹp mắt, đều đặn, đầu dây thừng được nối với cổng chính của Viện nghiên cứu, trông giống như một món quà đặc biệt được gửi đến Viện nghiên cứu.

Theo lời khai của nhân chứng duy nhất của Viện nghiên cứu, những con dị chủng này là do một người bí ẩn đóng gói rồi dắt về.

“Giống như dắt chó vậy. Dì lao công của Viện nghiên cứu nói như vậy.

Hệ thống đột nhiên chìm vào suy tư.

Vừa suy tư vừa trừng mắt tiếp tục xem.

Ngay sau tin tức này là một bản (Báo cáo điều tra đặc biệt về người bí ẩn A) .

[... Vẫn chưa thể xác nhận người bí ẩn A là dị chủng hay là con người. Nhìn từ camera giám sát, dị chủng rất nghe lời anh ta ta, sau khi xác định A đã rời đi, vẫn không dám vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, càng không hề phát ra tiếng kêu la hay gầm rú.]

... Trong video, toàn thân A chìm trong bóng tối, cao khoảng 1m84, vũ khí sử dụng là một thanh trường đao. Đặc điểm rõ ràng nhất là, A có một đôi mắt màu tím, giống như đến từ địa ngục.

Trên tờ báo này in, cũng là bức ảnh duy nhất về người bí ẩn A được thành phố công khai cho công chúng hiện nay.

Bức ảnh được chụp cận cảnh.

Trước cổng chính của Viện nghiên cứu, một người toàn thân đen kịt, bóng dáng thon dài đứng sừng sững ở đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng dường như là con người.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, người đó quay đầu nhìn về phía camera. Một mảng đen kịt mơ hồ, hoàn toàn không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt màu tím hiện lên trong bóng tối như ngọn lửa thiêu đốt, tà ác lạnh lùng.

Cách dùng từ trong bài bảo cần phải nghiêm túc.

Nhưng trong bài báo hình dung đôi mắt kia đến từ địa ngục, quả thực không hề sai chút nào.

Giọng nói của hệ thống có chút run rẩy: [Vậy là, chuyện dị chủng trốn thoát đã được giải quyết rồi? Bây giờ không phải là năm 2070 sao? Tên A này là ai?]

Thẩm Quyết mỉm cười nói: "Hệ thống, bản cập nhật của mi đã cũ rồi, bây giờ là năm 2077. Còn A rốt cuộc là ai, các biên tập viên trên toàn thế giới đều rất muốn biết"

[Năm 2077?] Hệ thống bị thông tin kinh hãi này giáng cho một đòn chí mạng, [Tôi thế mà lại đến muộn bảy năm? ... Chẳng lẽ là sơ ý cài đặt sai mốc thời gian rồi sao... Đáng ghét, Chủ, ặc, Chủ thần mà biết được thì chắc chắn sẽ mắng chết tôi mất.

Nói xong, hệ thống dùng giọng nói điện tử rên rỉ, giống như muốn đập đầu vào tưởng.

Thẩm Quyết im lặng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

5 giờ 45 phút, sắp tan ca rồi.

Hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách bài bản từng chút một, chuẩn bị tan ca đi tìm Steven ăn bữa tối, sau đó mua thêm bữa sáng ngày mai, về ký túc xá tắm rửa lên giường, rồi lại nghe nhạc chơi game, đến mười giờ rưỡi thì đi ngủ đúng giờ.

Một ngày của một người bình thường, nên trôi qua một cách bình thường như vậy.

Hắn còn có một căn hộ ở khu vực trung tâm thành phố, nhưng bình thường rất ít khi đến đó, trừ khi bạn đời được nghỉ.

... Nhưng mà ký chủ, cho dù có đến muộn bảy năm, bây giờ mọi chuyện vẫn còn kịp!]

Vừa rồi còn bị đả kích muốn đập đầu vào tưởng, hệ thống không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại phấn chấn trở lại, nhanh chóng phân tích.

[Chỉ cần tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta vẫn có thể nghịch tập từ pháo hôi, từng bước một giải cứu thế giới. Nhưng mà thời gian không còn nhiều nữa, ký chủ, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi..

Thẩm Quyết nghi ngờ nói: “Tại sao tao phải giải cứu thế giới?"

[Hả?] Hệ thống lại ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới yếu ớt nói: [Nếu thế giới bị hủy diệt, ngài cũng sẽ không còn tồn tại nữa...

“Ừm, mi nói đúng.” Thẩm Quyết nghịch hộp đựng kính áp tròng trên bàn một lúc, tiện tay nhét vào túi áo, "Nhưng tao có thể làm gì được chứ?

Tao chỉ là một người bình thưởng.

(Về điểm này, ký chủ hoàn toàn không cần phải lo lắng, là hệ thống pháo hôi nghịch tập, trách nhiệm của tôi chính là để cho ngài không còn bình thưởng nữa, nghịch tập trở nên phi thường, trở thành vị cứu thế chủ mạnh nhất, tỏa sáng rạng rỡ nhân gian. Lời này nghe có chút trung nhị.

“Nhưng mà, làm người bình thường thì có gì không tốt? Tao không muốn giải cứu thế giới. Thẩm Quyết thản nhiên nói, "Nếu mi thật sự cần một vị cứu thế chủ, tao có thể giới thiệu cho mi đồng nghiệp của tao, Steven đó, tao nghĩ là cậu ấy rất vui lòng tiếp nhận sự giúp đỡ của mi, hiện thực hóa giá trị bản thân, cố gắng giải cứu thế giới.

[Không được!]

Hệ thống có chút nóng nảy từ chối, [Ký chủ chỉ có thể ràng buộc một lần, bây giờ chúng ta cũng coi như là gạo đã nấu thành cơm rồi, chỉ có thể cố gắng thích nghi với nhau thôi... Hay là chúng ta nói về phần thưởng đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, trong phần thưởng tôi cung cấp nhất định sẽ có thứ mà ký chủ cần.]

Nhưng mà Thẩm Quyết lại không hề hứng thú với điều này, “Tao rất hài lòng với cuộc sống hiện tại và bạn đời của tao, không có nhu cầu gì khác.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Quyết đột nhiên rung lên.

Là thông báo tin nhắn mới của phần mềm liên lạc.

Thẩm Quyết không để ý đến hệ thống đang lải nhải nữa, lấy điện thoại di động ra, mở lên.

Trong phần mềm liên lạc, ở góc dưới bên phải của cuộc trò chuyện được ghim ở đầu tiên đang hiện lên một dấu chấm than màu đỏ “1” chưa đọc.

Thẩm Quyết không nhịn được cong môi lên.

Hắn bấm vào khung thoại.

Ảnh đại diện của người được ghim là hai hàng cơ bụng được chụp lúc đối phương đang ngậm áo phông.

Cơ bụng rất đẹp, dáng người cũng hoàn mỹ, vai rộng eo thon.

Bức ảnh của đối phương là do hắn chụp, ảnh đại diện cũng là do hắn đổi. Chú thích là "Bạn đời tài giỏi".

Lúc này, bạn đời tài giỏi gửi đến một tin nhắn.

[Anh về rồi.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play