Tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám người từ phía sau toa tàu điện ngầm điên cuồng chạy về phía trước, như một đám khỉ bị lửa thiêu sau mông.

Nhưng mà, toa tàu đang chạy bịt kín, không có chỗ nào để chạy trốn cả.

Chẳng mấy chốc, một làn sương trắng xóa từ cuối tầm mắt ập đến với tốc độ cực nhanh, nuốt chửng toàn bộ toa tàu.

Mọi người chìm trong sương mù, giơ tay không thấy rõ năm ngón, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Giọng nói của hệ thống vang lên.

[ Nhiệm vụ tân thủ: Phá giải làn sương mù nhỏ trên tuyến tàu điện ngầm số 1.]

[ Phần thưởng nhiệm vụ: Một gói quà dành cho tân thủ. ]

Thẩm Quyết không nhúc nhích.

Hắn ngồi trên ghế, nhìn màn hình điện thoại, vì mất mạng mà trò chơi âm nhạc phải dừng lại, chuỗi combo công đức dừng ở con số 66666, hắn thở dài tiếc nuối.

Hệ thống khó hiểu: [ Ký chủ, sao anh lại không động đậy? Anh đang gặp phải sương mù đấy! Là sương mù đấy! ]

Thẩm Quyết cũng khó hiểu hỏi ngược lại: “Tại sao tao phải động đậy?”

Hắn tắt trò chơi, chuyển sang phần phát nhạc ngoại tuyển của ứng dụng nghe nhạc, nói: “Theo thống kê, thời gian trung bình để Lực lượng Phòng vệ Thành phố đến và giải quyết các thảm họa sương mù cấp thấp xảy ra trong phạm vi thành phố là mười phút, tối đa không quá 15 phút. Cách tốt nhất để người bình thường đối phó với sương mù là ở yên tại chỗ chờ cứu viện.”

Thảm họa sương mù.

Đó là tên gọi mà con người đặt cho thảm họa ngày tận thế đột ngột ập đến này.

Năm 2044 sau Công nguyên, thảm họa sương mù đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử nhân loại bùng phát tại quốc gia M, khiến thành phố đông dân nhất của quốc gia này vào thời điểm đó rơi vào diệt vong. Thế giới bàng hoàng.

Vì sương mù không thể bị phá vỡ, sự lây nhiễm tiếp tục lan rộng, ba năm sau, quốc gia M buộc phải sử dụng vũ khí hạt nhân. Thành phố từng tỏa sáng như một viên ngọc quý trong lịch sử nhân loại đã tan thành mây khói.

Nhưng mà, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, mà đó chỉ mới là bắt đầu.

Ba mươi năm qua, sương mù vẫn tiếp tục giáng xuống, hai phần ba diện tích toàn cầu trở thành vùng đất chết, sương mù bao phủ khắp nơi, dị chủng hoành hành.

Dân số thế giới giảm mạnh còn một phần tư, những người sống sót tập trung sinh sống trong các căn cứ chật vật sinh tồn.

Dựa theo màu sắc của sương mù, mức độ nguy hiểm của thảm họa được phân chia từ F đến SSS, màu sắc sương mù tương ứng là: trắng, hồng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, tím.

Sự xuất hiện của một thảm họa sương mù cấp A có thể khiến một thành phố với hàng trăm nghìn dân cư sụp đổ ngay lập tức, trở thành ổ sinh sản của một loại dị chủng nào đó và tiếp tục phát tán lây nhiễm ra bên ngoài.

Còn thành phố mà Thẩm Quyết đang sống được những người sống sót gọi là “Eden".

Bởi vì, kể từ khi thành phố này được xây dựng chưa bao giờ thất thủ, cho đến nay vẫn duy trì được trật tự và văn minh ở mức độ cao.

Đối với cư dân sống ở “Eden”, ở yên tại chỗ chờ cứu viện quả thực là một lựa chọn không tồi.

Hệ thống im lặng một lúc, nói: [ Ký chủ, nếu anh đọc kỹ nội dung tiểu thuyết thì sẽ biết, một số người trong Lực lượng Phòng vệ Thành phố không đáng tin cậy. Hơn nữa, cảm nhận về thời gian trong sương mù và bên ngoài là khác nhau, mười phút bên ngoài ở đây có thể biến thành một tiếng đồng hồ, mà một tiếng đồng hồ đã đủ để dị chủng xé xác tất cả mọi người trong toa tàu này rồi. ]

Thẩm Quyết không phủ nhận cũng không khẳng định.

Ting ting ting.....

Đột nhiên, điện thoại của mọi người trong toa tàu đồng loạt phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.

Thẩm Quyết mở ứng dụng nhắn tin màu xanh lá cây.

Đầu tiên vẫn là tin nhắn ghim đầu “Bạn đời tài giỏi”, nhưng ở dòng thứ hai lại xuất hiện một nhóm chat lạ.

Tên nhóm chat là "Hội những người lao động vui vẻ", số lượng thành viên trong nhóm đang tăng lên chóng mặt.

Nửa phút sau, con số dừng lại ở màu đỏ máu 1444.

Làn sương lạnh lẽo ẩm ướt tràn ngập trong toa tàu.

Bầu không khí kỳ dị lan tỏa khắp nơi.

Thẩm Quyết nhìn chằm chằm vào nhóm chat xuất hiện trên điện thoại, khẽ thở dài.

“Xem ra phải lỡ bữa tối rồi.”

Tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp khoang máy bay, các bác sĩ và y tá mặc áo trắng đang bận rộn di chuyển qua lại giữa các lối đi.

Chiếc máy bay bay qua vùng đất hoang tàn cháy xém, mặt đất phủ đầy xác nhận.

Các thành viên của đội thanh trừng dị năng “Bình Minh” đang nghỉ ngơi và điều trị vết thương trên máy bay.

Ống tiêm chứa thuốc được cắm vào cánh tay, nhưng lớp vảy trắng phủ trên đó vẫn không ngừng chuyển động như có ý thức riêng, những chiếc xương nhọn dị dạng và méo mó thò ra từ khe hở, quẩn quanh cánh tay như mạch máu.

Bác sĩ nhìn vào thiết bị đo mức độ lây nhiễm trong tay, thở dài: “Tình hình của anh không khả quan lắm.

Ông ta vẫy tay gọi y tá bên cạnh: “Tăng liều lượng.”

Y tả nghe vậy liền lấy một ống thuốc mới, đổ vào ống tiêm, điều chỉnh tốc độ tiêm.

“Còn bao lâu nữa mới đến nơi?”

Người đàn ông đang được tiêm lên tiếng.

“Dự kiến máy bay sẽ đến thành phố sau 1 tiếng 32 phút nữa.” Bác sĩ nói, “Nhưng nếu mức độ lây nhiễm không ổn định, chắc chắn anh sẽ không thể vào thành phố trong tình trạng này.

“Thuốc ức chế không thể dùng thêm được nữa, phần còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân anh thôi.”

Người đàn ông không nói gì nữa, nhìn về phía những đám mây ngoài cửa sổ.

Vùng dị hóa đã lan rộng đến vai, những chiếc xương nhọn quái dị chồng chất lên nhau, như thể bị ép ra từ máu thịt.

Bác sĩ cổ tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng nhìn chằm chằm vào thiết bị đo mức độ lây nhiễm.

94, 94.5, 95...

“Bác sĩ, đừng căng thẳng thể, thư giãn một chút đi.” Một thành viên đội thanh trừng bên cạnh mỉm cười với ông, “Mức độ lây nhiễm của đội trưởng vượt quá 90 không phải là chuyện một hay hai lần, bác sĩ trước đây còn nói rằng anh ấy không thể sống quá ba năm, nhưng đã bảy năm trôi qua, chẳng phải anh ấy vẫn ổn sao?"

Bác sĩ miễn cưỡng gật đầu, thầm nghĩ, làm sao ông ta có thể không lo lắng được chứ.

Một cường giả như Tông Lẫm, một khi mức độ lây nhiễm vượt quá giới hạn và biến đổi hoàn toàn, tất cả mọi người trên máy bay đều sẽ gặp nạn.

Thậm chí, không chỉ chiếc máy bay này, mà cả các thành phố lân cận, con người và tất cả các sinh vật sống đều không thể thoát khỏi thảm hoa.

Liều thuốc ức chế cuối cùng được tiêm vào cánh tay, nhưng các triệu chứng dị hóa của Tông Lẫm vẫn không thuyên giảm rõ rệt.

Lúc này, bác sĩ nhìn thấy Tông Lẫm đưa tay vào túi áo trong bộ đồ chiến đấu, lấy ra một thứ.

Anh dùng chính bàn tay dị hóa quái dị ấy.

Tông Lẫm nắm lấy thứ đó, cánh tay khẽ run nhẹ – bác sĩ nghĩ, điều này chắc hẳn là một thử thách không nhỏ đối với Tông Lẫm, bởi vì các chi dị hóa rất khó kiểm soát, muốn bóp nát thứ gì đó rất dễ dàng.

Cho dù đó là kim loại cứng hay cơ thể người mỏng manh.

Nhưng Tông Lẫm đã kiểm soát được. Dường như anh rất có kinh nghiệm về việc này, có kinh nghiệm đến mức có thể phớt lờ cơn đau, tránh những chiếc gai nhọn, dùng đầu ngón tay vẫn còn mềm mại để nắm lấy thứ đó, rồi đưa lên môi mình, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

Bác sĩ sững người.

Ông ta đã từng chứng kiến cảnh Tông Lẫm cầm súng xuyên qua tim dị chủng, cũng từng chứng kiến sự thờ ơ và tàn bạo của anh khi chiến đấu, nhưng chưa bao giờ thấy anh bộc lộ biểu cảm gần như có thể gọi là “dịu dàng” như vậy, khiến ông ta cảm thấy thật khó tin.

Ông ta nhận thấy thứ mà Tông Lẫm đang nắm trong tay và hôn là một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc rất tinh xảo và đẹp mắt.

Tinh xảo và đẹp mắt đến mức không giống thứ mà Tông Lẫm thường dùng.

Hoa văn chạm khắc phức tạp uốn lượn, sợi dây chuyền dài quẩn quanh cổ tay dị dạng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Đôi môi mỏng manh nhợt nhạt của người đàn ông in trên chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không có gì thay đổi, nhưng bác sĩ lại mơ hồ cảm thấy có một luồng khí hỗn loạn, cuồng bạo, ô uế đang dần lắng xuống.

Như thể con thú dữ tự tay nhốt mình vào trong lồng giam.

Máy bay bay qua những ngọn núi phủ đầy tuyết, ở cuối vùng đất hoang vu dần dần hiện ra một chút sắc xanh mờ nhạt.

Chỉ số lây nhiễm của Tông Lẫm bắt đầu giảm từ mức gần 96.

95, 94... cho đến 88. Cuối cùng cũng miễn cưỡng ổn định trong vùng an toàn.

Nếu không phải trên máy bay có một nhóm đội viên đội thanh trừng đang nghỉ ngơi, bác sĩ thật sự muốn hét lên rằng đây là một phép màu y học!

Những dị năng giả bình thường khi mức độ lây nhiễm vượt quá 95, thuốc ức chế đã dùng hết thì coi như đã nhận án tử hình, ông ta không ngờ Tông Lẫm lại có thể vượt qua một cách suôn sẻ như vậy.

Nhưng mà, các đội viên đội thanh trừng xung quanh dường như đã quen với điều này.

Vừa rồi, trong thời khắc căng thẳng như vậy, thậm chí còn có hai đội viên nghiêng người ngủ trên ghế.

Bác sĩ đứng ngây người một lúc, sau đó nở nụ cười chân thành: “Mức độ lây nhiễm đã ổn định, xin chúc mừng. Anh có thể trở về thành phố của mình suôn sẻ và nhận được sự chào đón của mọi người.

Ông ta nghĩ, sân bay lúc này chắc hẳn đã chật cứng người hâm mộ chào đón Tông Lẫm rồi, và phần lớn trong số họ là những người sùng bái anh.

Trong thời đại bất ổn này, một dị năng giả đủ mạnh mẽ luôn được vô số người săn đón.

“Đáng tiếc là những người đó lại phải thất vọng rồi, lần này chắc chắn đội trưởng lại lẻn đi mất thôi. Một thành viên đội thanh trừng bên cạnh cười nói, “Dù sao thì vợ anh ấy vẫn đang ở nhà đợi anh ấy về ăn cơm mà.

Vị bác sĩ có chút tò mò. Ông ta đã từng nghe nói về việc Tông Lẫm có một người bạn đời bình thường.

Nhưng về cái tên, thân phận, ngoại hình... của người đó, thì ông ta hoàn toàn không biết gì.

Tông Lẫm đã bảo vệ người đó rất tốt.

Nhưng điều đó không thể ngăn cản những lời bàn tán xôn xao từ thế giới bên ngoài.

Xét cho cùng thì, sự kết hợp giữa dị năng giả và người thường hiếm khi được công chúng ủng hộ.

Một mặt, có sự khác biệt lớn về thể chất và sức mạnh giữa hai bên. Đặc biệt là những dị năng giả cấp cao, ít nhiều gì cũng đều có những dị trạng mà người thường khó chấp nhận, sức lực lại càng không cần phải nói, chỉ cần ấn nhẹ một cái cũng có thể khiến người thường bị bầm tím khắp người, thậm chí là gãy xương, rất bất tiện trong cuộc sống.

Mặt khác, Viện nghiên cứu cũng khuyến khích việc kết hôn giữa những dị năng giả với nhau. Theo thống kê, khả năng sinh ra con cái cũng là dị năng giả của các cặp vợ chồng đều là dị năng giả cao hơn gấp mười lần so với việc kết hôn với người thường.

Đây là một thời đại cần những người hùng. Dị năng giả chính là bánh răng thúc đẩy nhân loại tiến lên phía trước.

Còn phần lớn người thường chỉ có thể tồn tại như dầu bôi trơn giữa các bánh răng, thậm chí chỉ là bụi bẩn ẩn náu trong kẽ hở.

Vị bác sĩ này cũng là dị năng giả, nhưng ông ta lớn lên ở một thành phố trật tự và an toàn, ban đầu ông ta không đồng ý với quan điểm có phần cực đoan này. Cho đến lần này, khi đi theo đội đến vùng hoang dã, vượt qua bức tường thành cao ngất của thành phố, ông ta đã thay đổi suy nghĩ của mình.

Tông Lẫm quá mạnh mẽ, và cũng quá nguy hiểm. Muốn làm bạn đời của anh ta, tốt nhất cũng nên là một dị năng giả đủ mạnh mẽ – không chỉ đủ kiên cường, mà còn phải đủ mềm mỏng, vậy mới có thể trở thành một chiếc vỏ kiếm tốt, bao bọc lấy lưỡi kiếm quá sắc bén này.

Nhưng mà, theo lời đồn, bạn đời của Tông Lẫm không những chỉ là một người bình thường, mà còn là một chú chim hoàng yến yếu ớt chỉ được nuôi nấng trong lồng son, một bình hoa di động chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp.

Vì muốn chăm sóc cho người đó, Tông Lẫm đã phải rất kiềm chế bản thân mình.

Chữ “kiềm chế” này được dùng rất đúng chỗ.

Xét cho cùng thì, dị năng giả khi có được sức mạnh cũng đồng nghĩa với việc phải kiềm chế bản thân suốt đời, kiềm chế sự xâm nhập của sương mù, kiềm chế sự dày vò của dị hóa, nếu trong cuộc sống cũng phải kiềm chế mọi mặt, vậy cũng thật khó tưởng tượng tâm lý của dị năng giả đó sẽ ra sao.

Tâm lý của Tông Lẫm vẫn ổn. Nhưng cũng không ổn lắm.

Mức độ lây nhiễm 88 đã rất cao rồi.

Cao hơn nữa, thành phố sẽ không thể chứa chấp anh.

Vị bác sĩ nghĩ vậy, biểu cảm trở nên có chút phức tạp, ông ta không muốn thành phố mất đi người bảo vệ mạnh mẽ này, vì vậy ông ta cẩn thận nói: “Bình thường anh có đến Trung tâm Thư giãn Tinh thần không? Tôi quen biết vài bác sĩ trị liệu rất giỏi, có thể giới thiệu cho anh.

“Dừng dừng dừng, đừng giới thiệu nữa, đội trưởng chưa bao giờ đến nơi đó." Đội viên bên cạnh chen vào, “Không ngờ bác sĩ nhìn có vẻ đứng đắn như vậy mà lại quen biết nhiều bác sĩ trị liệu thế? Bạn đời của anh không giận sao?"

“Hả?” Vị bác sĩ chậm chạp nhận ra, mặt dần đỏ lên, “...Chỉ là trị liệu thư giãn tinh thần thôi mà, sao lại giận chứ?”

Ông ta nhỏ giọng nói: “Còn có một người là do cô ấy giới thiệu cho tôi đấy”

Thành viên kia chậc lưỡi hai tiếng, không nói gì thêm.

Tông Lẫm đã cất chiếc đồng hồ bỏ túi cẩn thận, đặt vào túi áo sát tim. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt về phía đường chân trời, nơi hình dáng thành phố đang dần hiện ra.

Âm thanh tích tắc nhỏ bé của chiếc đồng hồ cơ học xuyên qua lớp vỏ kim loại cộng hưởng với nhịp tim, anh âm thầm đếm trong lòng.

Đếm thêm 5402 lần nữa, anh sẽ trở về thành phố.

Trở về vùng đất dịu dàng chỉ thuộc về riêng anh.

Hoàng hôn buông xuống thật đẹp, anh nghĩ, sau đó chụp một bức ảnh và gửi đi.

Mười phút sau, đội viên ngồi cách đó không xa đột nhiên cảm nhận được áp lực xung quanh đội trưởng của mình đang giảm dần.

Dị năng giả cấp thấp vẫn rất nhạy cảm với hơi thở của dị năng giả cấp cao. Giống như linh dương đối với báo săn, mèo nhà đối với sư tử vậy.

“Đội trưởng?” Cậu ta xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, nghi ngờ hỏi.

Tông Lẫm cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn đang tối đen, trầm giọng nói: “Em ấy không trả lời tin nhắn của tôi.”

Đội viên kia không cần nghĩ cũng biết “Em ấy" mà Tông Lẫm nói là ai, cậu ta mỉm cười nói: “Ai cũng có lúc bận rộn mà. Đội trưởng, lúc anh bận rộn chẳng phải cũng không xem điện thoại sao?”

Tông Lẫm: “Đó là hai chuyện khác nhau.”

Đội viên suy nghĩ một lúc, nói: “Đúng là bình thường khi chúng ta ở trong sương mù thì không có sóng, đây là nguyên nhân khách quan, chúng ta đều không thể thay đổi được. Nhưng đôi khi cũng phải xem xét đến một số yếu tố chủ quan thông thường nữa. Biết đâu anh ấy vì bận tăng ca quá nên quên mất thì sao?"

“Em ấy đã tan làm rồi.” Tông Lẫm nói, “Vừa nãy còn nói với tôi tối nay muốn ăn lẩu thịt dê và trứng xào rau hẹ."

Đây là câu nói dài nhất mà Tông Lẫm đã nói hôm nay.

Vị bác sĩ bên cạnh đang vểnh tai nghe lén, suýt chút nữa thì bị sặc nước miếng, ho sặc sụa.

Thực đơn bổ dưỡng như vậy... Bạn đời của Tông Lẫm thực sự muốn ăn sao? Chú chim hoàng yến yếu ớt đâu rồi?

Đội viên kia vuốt cằm suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra một khả năng: “Cũng có thể anh ấy đang mua sắm trong siêu thị nên không xem điện thoại.”

Cậu ta định vỗ vai Tông Lẫm, nhưng nhìn thấy những chiếc xương nhọn trên đó thì liền rụt tay lại, sau đó xoa xoa cái đầu sáng bóng của mình, cười ha hả

“Yên tâm đi đội trưởng, vợ anh đang ở trong thành phố mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play