Nhĩ Tư và Nhĩ An ngay khi nghe đến ba chữ “Mãn Nhất Phương” thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Dù chưa từng đến cửa hàng bánh ngọt của phu nhân, nhưng họ biết tên của cửa hàng đó chính là Mãn Nhất Phương!
Thật là trùng hợp đến khó tin, tại sao cửa hàng vừa được tiểu thư nhận về thì liền xảy ra chuyện như vậy?
Lúc này, khi thấy tiểu thư vội vàng tiến về phía trước, họ cũng chỉ có thể nhanh chóng bước theo.
Khi đến gần đám đông trước cửa hàng, Tô Lưu Nguyệt mới nghe rõ những gì họ đang bàn tán—
“…Nghe nói đây là vụ án liên quan đến tình cảm cá nhân. Người quản lý họ Viên của cửa hàng có tình cảm với phu nhân của quản lý tiệm sách bên cạnh, sợ chuyện bị phát giác nên đã ra tay giết người…”
“Trời đất! Sao các ngươi biết người giết là quản lý Viên đó?”
“Còn ai vào đây? Làm chuyện ác trời còn tha, tự gây nghiệp thì không sống nổi, nghe nói sau khi giết người, quản lý Viên định chạy trốn, nhưng lại trượt chân ngã ngất xỉu! Thi thể đầu tiên được phát hiện bởi một nhân viên họ Lưu của tiệm sách bên cạnh, lúc đó quản lý Viên nằm ngay bên cạnh xác chết! Nếu hắn không phải là hung thủ thì ai vào đây!”
“Thật là… đúng là tai họa! Mặc dù Mãn Nhất Phương mấy năm gần đây không ngon như trước nhưng thê tử của ta vẫn rất thích ăn bánh ở đó!”
Mắt Tô Lưu Nguyệt chợt trầm xuống khi nghe những lời bàn tán, bước chân dừng lại một chút.
Lúc này, từ trong đám đông bỗng vang lên một giọng nam đầy thống khổ: “Xin quan lớn minh xét! Tiểu nhân không phải là hung thủ! Tiểu nhân… tiểu nhân thực sự không giết người!”
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên: “Im miệng! Ngươi có phải là hung thủ hay không, bản quan sẽ quyết định!”
Tô Lưu Nguyệt ngước mắt nhìn, qua khe hở giữa đám đông, nàng thấy thấp thoáng một người đàn ông trung niên, dáng người vạm vỡ, mặt vuông mày rậm, mặc quan phục màu đỏ thẫm, đang đi qua đi lại với vẻ lo lắng, thỉnh thoảng quay sang quát mắng đám lính: “Những người mà nạn nhân gặp trước khi chết vẫn chưa tìm ra sao?! Đã bao lâu rồi? Đúng là một lũ vô dụng!”
Những người lính bên cạnh hiển nhiên không dám nhìn thẳng vào ông ta, chỉ cúi đầu, đáp lại vài câu một cách cẩn thận.
Tô Lưu Nguyệt nhíu mày.
Cắn chặt môi dưới, đi đi lại lại, hai tay siết chặt sau lưng, ngón tay thỉnh thoảng nhẹ nhàng búng, tất cả những ngôn ngữ cơ thể này đều cho thấy người đàn ông này hiện tại đang rất lo lắng, thậm chí có chút hoảng loạn.
Việc ông ta có mặt ở đây để giải quyết vụ án này cho thấy ông ta là người của Kinh Triệu phủ, nhìn vào màu sắc của quan phục, ông ta có phẩm cấp không thấp. Một quan chức đã xử lý hàng trăm vụ án, không thể không biết đây chỉ là một vụ án giết người bình thường, có gì đáng để lo lắng như vậy?
Quan trọng nhất là, với tình trạng lo lắng như vậy, liệu ông ta có thể điều tra vụ án một cách đúng đắn không?
Tô Lưu Nguyệt luôn kiêng kỵ việc mang cảm xúc cá nhân vào trong công việc điều tra vụ án, nếu người này là cấp dưới của nàng, chắc chắn đã bị nàng gọi về để suy ngẫm lại hành động của mình.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi mạnh dạn chen vào đám đông, tiến đến phía trước.
Hôm nay ra ngoài, nàng không muốn bị nhận ra nên đã đội mũ che mặt, nhưng khi nàng chen vào đám đông, những người xung quanh liền chú ý đến nàng, tạm thời rời mắt khỏi vụ án giết người trước mắt.
Nhĩ Tư và Nhĩ An vội vàng theo sát nàng, cẩn thận bảo vệ tiểu thư nhà mình.
Tô Lưu Nguyệt không để ý đến ánh mắt xung quanh, khi nàng đến phía trước, tầm nhìn mở rộng, và ngay lập tức, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên, dáng người hơi tròn, trên mặt để một chòm râu nhỏ, trông có vẻ rất thật thà.
Người đàn ông này lúc này sắc mặt tiều tụy và lo lắng, tóc tai rối bù, trên áo choàng màu xanh đậm có vài vết màu sậm, tập trung chủ yếu ở ống tay áo bên phải. Ngoài ra, cổ áo của ông ta cũng bị rách ở vài chỗ, dường như bị ai đó cào rách.
Ông ta đang được một thiều niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi đỡ, thân hình lảo đảo, khuôn mặt đầy vẻ bối rối, hoảng sợ nhìn về phía quan lớn.
Tô Lưu Nguyệt chăm chú nhìn ông ta.
Rõ ràng, ông ta chính là nghi phạm chính trong vụ án này—quản lý Viên của Mãn Nhất Phương. Vừa rồi khi ông ta quay người lại, nàng nhìn thấy một chút máu trên tóc phía sau đầu ông ta. Dựa trên những gì người dân bàn tán, đầu ông ta có lẽ đã bị thương.
Những vết sậm trên áo ông ta có thể là máu dính từ thi thể khi ông ta ngã xuống cạnh nạn nhân.
Nàng nhớ rằng, cậu của nguyên chủ từng nói rằng vị quản lý Viên này trước đây từng làm việc cho ngoại tổ phụ của nàng ấy, tính tình lương thiện, lại có chút năng lực và thủ đoạn nên được ngoại ngoại tổ phụ tin tưởng rất nhiều.
Tô Lưu Nguyệt vừa chen lên trước chưa được bao lâu, vị quan kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn, liền túm lấy một lính canh bên cạnh, quát lớn: “Người đâu rồi! Tìm không được sao!”
Lính canh sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, miệng lắp bắp một lúc lâu mới rụt rè nói: “Chắc… chắc sắp đến rồi, Lục… Lục Thiếu Doãn xin ngài bớt giận…”
Vị Lục Thiếu Doãn đó nghiến răng, nắm chặt tay viên lính, gân xanh nổi lên, kề sát hắn, nói nhỏ từng chữ: “Ngươi thử đến chỗ ta đứng mà xem, ngươi có thể bớt giận được không? Đây là vụ án mà người đó, kiêm luôn chức Kinh Triệu Doãn, đã tự tay giao cho ta, Kinh Triệu phủ đã bị người đó thanh trừng gần hết rồi, ngươi bảo ta làm sao mà bớt giận được!”
Viên lính vô tội, bị mắng oan, run rẩy như sắp khóc.
May mắn là, sau khi xả giận, Lục Thiếu Doãn liền thả hắn ra, lớn tiếng quát: “Người đâu, mau đi xem đám vô dụng đó đang làm cái gì! Tìm vài người thôi mà, lẽ nào phải tìm đến tận giao thừa năm sau…”
Lời còn chưa dứt, từ đằng xa vang lên giọng nói khẩn trương của một viên lính khác: “Lục Thiếu Doãn, tìm thấy người rồi! Tìm thấy người rồi!”
Cùng với giọng nói đó, mấy viên lính tách đám đông ra, dẫn hai người tiến vào, một người là thanh niên, người còn lại là một cô gái nhỏ nhắn, mảnh khảnh, khuôn mặt không thể nói là xinh đẹp, nhưng trông khá dễ nhìn.
Một viên lính tiến đến trước Lục Thiếu Doãn, cung kính nói: “Bẩm Lục Thiếu Doãn, hai người này giống như Lưu Nhị Quý vừa rồi, đều là người làm của tiệm sách Thất Lục Trai, người nam tên là Trịnh Diệu Tổ, còn người nữ là Tôn thị.
Ở gần đây có Học viện Dưỡng Chính, vừa rồi họ đến học viện để giao hàng cho một số học sinh đặt bút mực, nên bọn tiểu nhân phải mất rất nhiều công sức mới tìm được.”
Lục Thiếu Doãn thấy Tôn thị thì cũng khá ngạc nhiên, cau mày hỏi: “Tiệm sách các ngươi… cũng có nữ nhân sao?”
Chàng trai trẻ ban nãy liền bước lên trước, đáp: “Bẩm Lục Thiếu Doãn, cha của Tôn cô nương trước đây là một cử nhân, chỉ là… chỉ là đã qua đời vài năm trước, Tôn cô nương và nương của cô ấy sống gần đây, vì gia cảnh khó khăn, nên phải ra ngoài kiếm sống.
Quản lý chúng ta là người tốt, thấy Tôn cô nương là nữ nhân đáng thương, lại biết đọc biết viết, nên giữ cô ấy lại, làm vài việc lặt vặt trong tiệm sách…”
Người này chắc là Lưu Nhị Quý mà viên lính vừa nhắc đến.
Hắn ta và hai người mà viên lính vừa dẫn đến, Trịnh Diệu Tổ và Tôn thị, đều là người làm công của tiệm sách Thất Lục Trai.
Trong thời đại này, người biết chữ vốn đã hiếm, phụ nữ biết chữ mà sẵn sàng hạ mình ra ngoài làm việc lại càng hiếm hơn.
Việc quản lý tiệm sách giữ lại Tôn cô nương cũng có thể hiểu được.
Lục Thiếu Doãn rõ ràng không muốn bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, ông ta bất ngờ chỉ tay về phía thi thể một phụ nữ nằm trên đất, lớn tiếng nói: “Nạn nhân này chính là phu nhân của quản lý tiệm sách Thất Lục Trai, các ngươi chắc chắn đều nhận ra! Lưu Nhị Quý nói rằng các ngươi hôm nay đều đã gặp nạn nhân, hãy nói rõ cho bản quan biết, các ngươi đã gặp nạn nhân khi nào, lúc đó nạn nhân có biểu hiện gì khác thường không!”
Ánh mắt Tô Lưu Nguyệt theo hướng chỉ tay của Lục Thiếu Doãn nhìn qua, nàng khẽ nheo mắt lại.
Vừa rồi khi nàng chen lên phía trước, nàng đã thấy thi thể này.
Thi thể này nằm không xa chỗ nàng đứng, nằm trong một con hẻm nhỏ, con hẻm này nằm giữa Mãn Nhất Phương và Thất Lục Trai, từ vị trí của nàng, nàng có thể nhìn rõ tình trạng của thi thể.