Tô Lưu Nguyệt khẽ giật giật khóe miệng, mặc dù cô đã gặp không ít những tội phạm có tâm lý bất thường như thế này, nhưng mỗi lần đối mặt với họ, cô vẫn không khỏi thốt lên một câu: “Thế gian rộng lớn, không gì là không thể.”
Cô liếc nhìn Bình Thiếu Doãn một cái, không biểu cảm nói: “Mọi chuyện đã rõ ràng, Bình Thiếu Doãn, có thể bắt người rồi.”
Bình Thiếu Doãn dường như cảm nhận được sự chán chường trong lòng cô, khóe miệng không kìm được nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Người đâu, bắt tội phạm về Kinh Triệu phủ!”
Trước khi rời đi, Tô Lưu Nguyệt không kìm được mà quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt tuyệt vọng và hoang mang của bà Dư và tiểu tân nương, thở dài một tiếng, rồi mới đi ra ngoài lên xe ngựa.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.
Nhưng người đáng thương nhất vẫn là những kẻ vô tội bị sát hại, và cả những người thân bên cạnh kẻ phạm tội.
Khi trở về Kinh Triệu phủ, Tô Lưu Nguyệt vừa xuống xe ngựa liền thấy Tiết Văn Bách đang từ trong Kinh Triệu phủ bước ra với vẻ mặt bàng hoàng. Tô Lưu Nguyệt lập tức vô cùng vui mừng, chạy nhanh đến: “Đại biểu ca!”
“Lưu Nguyệt!”
Tiết Văn Bách thấy người thân cũng rất vui, bước nhanh tới, xúc động nói: “Lưu Nguyệt, muội… muội sao biết ta có thể ra ngoài rồi? Muội sao lại ăn mặc thế này? Phụ thân đâu? Mẫu thân ta đâu? Những người khác không đến à? Vừa rồi có một nha dịch đến nói với ta, hung thủ thật sự đã bị bắt rồi, ta có thể rời khỏi đây. Ta còn lo lắng không biết có bị giam thêm mười ngày nửa tháng không nữa!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play