Tô Lưu Nguyệt nhìn Khang ma ma lạnh lùng hỏi: “Trước đây, Hồng Thất Lang có từng trốn đi đâu một mình chưa?”
Khang ma ma ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Nói thật, chúng ta trước đây sống ở Bắc địa, cách dạy con cái ở đó không được cẩn thận như ở Kinh thành.
Đừng nói Hồng Thất Lang đã chín tuổi rồi, ngay cả con nhà bình thường, trẻ con tám chín tuổi cũng không bị hạn chế quá nhiều. Thay vì bảo vệ chúng như báu vật, chúng ta dạy chúng cách tự bảo vệ mình. Ở Bắc địa, các bé trai từ nhỏ đã học võ, việc tự ra ngoài chơi không phải là điều hiếm. Theo ta biết, Hồng Thất Lang cũng thường tự chạy ra ngoài chơi, nhưng việc này với chúng ta không được coi là lén lút trốn đi.”
Có vẻ đây là sự khác biệt về quan niệm nuôi dạy con cái giữa Nam và Bắc? Tô Lưu Nguyệt trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ở Bắc địa, đàn ông có học võ từ nhỏ không? Kể cả Hồng Thất Lang?”
“Đúng vậy. Mặc dù Hồng Thất Lang làm cha mẹ thất vọng, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của Đại lão gia. Từ nhỏ, những gì cần dạy cho nó đều không thiếu. Thất Lang lại cao lớn và mạnh mẽ hơn so với các bạn cùng trang lứa. Nếu không, hai năm trước trong buổi mừng thọ của lão phu nhân, nó đã không thể đánh bại được công tử nhà tướng quân Mộ Dung.”
Khang ma ma thở dài: “Do Hồng Thất Lang có năng khiếu võ thuật, Đại lão gia từng rất xem trọng nó, còn tự mình dạy dỗ nó. Nhưng cuối cùng, Thất Lang vẫn làm Đại lão gia thất vọng…”
Tô Lưu Nguyệt hơi nhướng mày: “Bị đối xử lạnh nhạt như vậy, Hồng Thất Lang không có ý kiến gì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play