Dung Nhược không thể kiềm chế được sự mỉa mai trong giọng nói: “Trước đây, chúng ta còn định chờ lấy được bằng chứng quyết định rồi mới đánh gục phe phái của Ngụy Vương, ai ngờ hắn lại ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy đau khổ như vậy.”
Nếu không phải hắn dám động đến Tô tam tiểu thư, điện hạ của chúng ta đã có thể để hắn sống yên ổn thêm vài ngày nữa, chứ không phải sớm bị nhốt trong cung, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay như bây giờ.
“Nghe nói gần đây nhà họ Uông đang tìm cách đưa Ngụy Vương ra ngoài, Uông phi hầu như ngày nào cũng đến trước điện Phúc Ninh của Thánh thượng khóc lóc, nhưng Thánh thượng lần này đã quyết tâm, không thèm gặp Uông phi. Ô Tôn quốc luôn là điều tối kỵ trong lòng Thánh thượng, lần này Ngụy Vương thực sự đã đá vào tấm thép. Thực lòng mà nói, ta cũng không ngờ Ngụy Vương lại dám lớn gan cấu kết với Ô Tôn quốc.”
Dung Nhược tiếp tục: “Lý thượng thư trước đây lúc nào cũng gọi Ngụy Vương là con rể tốt, nay lại chạy trốn thật nhanh, gần đây lại còn thường xuyên tỏ vẻ thân thiện với chúng ta. Ta thấy ông ta giờ chắc đang cầu mong điện hạ là con rể của mình.”
Gần đây, không chỉ có mỗi nhà họ Lý tìm cách tỏ vẻ thân thiện với điện hạ của chúng ta. Từ khi điện hạ bắt đầu tỏa sáng, các thế gia lớn đều thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.
Trước đó, những kẻ “gió chiều nào che chiều nấy” đó chỉ đứng ngoài mà quan sát.
Chu Vân Khắc cười nhạt: “Theo như ta biết về phụ hoàng ta, dù việc huynh trưởng ta cấu kết với Ô Tôn quốc có rõ ràng thế nào, ông cũng không nỡ làm hại hắn, nhiều nhất cũng chỉ nhốt hắn lại ở đất phong suốt đời. Dù sao đi nữa, đó vẫn là đứa con trai mà ông yêu thương nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT