Xuân Hạ lại lắc đầu với vẻ mặt buồn rầu, “Nô tỳ từ nhỏ đến lớn chỉ theo cô nương học được vài chữ cơ bản để dùng trong cuộc sống hàng ngày, làm sao có thể đọc sách chứ! Hơn nữa, cuốn sách đặt ở đây, nô tỳ nhớ là cô nương chưa từng bảo nô tỳ lấy ra. Nô tỳ chỉ thoáng thấy bìa sách khi lấy những cuốn du ký bên cạnh. Cuốn sách đó… bìa màu vàng nhạt, tựa sách nằm ở góc trên bên trái, gồm ba chữ, nô tỳ chỉ mơ hồ nhớ rằng chữ cuối cùng là… ‘kỷ’, như trong chữ ‘tự kỷ’!”
Chữ “kỷ”? Mọi người đều bối rối.
Một cuốn sách có chữ “kỷ” trong tựa đề thật sự rất hiếm gặp.
“Không phải ‘kỷ’.”
Giọng nói của Tô Lưu Nguyệt bất ngờ vang lên, cô nhìn về phía viên thư lại đang ghi chép ở không xa, mượn giấy bút từ hắn ta, viết ngay ngắn chữ “ký” lên giấy, rồi giơ lên cho Xuân Hạ xem.
Xuân Hạ lập tức nói: “Chính là chữ này! Chính là chữ này! Nô tỳ không biết đọc chữ này, nhưng nhớ rằng nó có một phần giống chữ ‘kỷ’!”
Chữ Hán đúng là thứ khó hiểu, gặp chữ không biết thì cứ đọc phần mình biết, quả là quy tắc cổ kim đều thông dụng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT