Tô Lưu Nguyệt vừa mới định trả lời thì bên cạnh đã vang lên giọng của Chu Vân Khắc, “Điều quan trọng nhất khi phá án chính là động cơ của kẻ phạm tội, tức là tại sao hung thủ lại ra tay với Diệp cô nương.”
Tô Lưu Nguyệt nhìn sang Chu Vân Khắc, thấy hắn đang mỉm cười với nàng, khóe miệng hắn hơi cong lên, “Mặc dù ta không tinh thông việc phá án, nhưng sau khi đảm nhiệm chức vụ Kinh Triệu Doãn, ta cũng đã xử lý vài vụ án lớn.”
Tô Lưu Nguyệt không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
Hắn trả lời được thì cứ trả lời, sao lại phải nhìn nàng một cách như vậy? Còn muốn nàng khen hắn sao?
Tô Lưu Nguyệt đang chú ý đến Chu Vân Khắc, không nhận ra Trường Hỷ Trường Công chúa vẫn đang chăm chú quan sát họ, đôi mắt công chúa khẽ nhíu lại, nở nụ cười đầy hài lòng.
Tô Lưu Nguyệt nhìn về phía Minh Ngọc Cô cô, “Thái tử điện hạ nói đúng, bất kể là vụ án gì, cuối cùng cũng phải tập trung vào hung thủ, và động cơ phạm tội thường là yếu tố then chốt của một vụ án.”
Minh Ngọc Cô cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hung thủ đã ra tay tàn nhẫn với Diệp cô nương như vậy, chắc chắn là có mối thù hằn. Liệu có phải đúng như nô tỳ nghĩ, hung thủ là một trong những cô nương bị hạ độc trong buổi Thưởng Sen… vì biết rằng việc đó do Trịnh Ngũ cô nương và Diệp cô nương làm nên đã tìm Diệp cô nương để trả thù…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play