“Ta nhớ rõ rằng đã nói, chuyến này bất luận kết quả ra sao các ngươi cũng không được quay về, lẽ nào ngươi đã quên sao?” Phỉ nương đột nhiên mỉm cười với tên tay sai.
“Không ạ, không ạ, tôi chỉ lo phu nhân không biết, làm ảnh hưởng đến bố trí của phu nhân ở đây, cho nên mới…mới…”
Phỉ nương ung dung ngả ra lưng ghế dựa, nét mặt hiền lành, ôn hòa không tả xiết, nhẹ nhàng nói: “Cổ Ly phản ứng ra sao, ta đây lí nào còn cần ngươi tới mách cho mới biết, chẳng lẽ ngươi tưởng chỉ bằng hai đứa trẻ ranh đấy mà đòi hắn đích thân ra mặt?”
Mềm mỏng, mềm mỏng đến vô hạn, nhưng lại khiến cho tên thuộc hạ run như cầy sấy, mồm miệng lúng búng như gà mắc tóc.
“Ngươi đã quên lời dặn của ta, như vậy tức là phải nhận hình phạt, chao ôi, thật tội nghiệp, ngươi thế này là ép ta hạ thủ đây mà.” Lời nói tỏ ý tiếc thương, lại làm cho Thư Mộng sởn da gà.
“Không, không, phu nhân, tôi một lòng vì ích lợi của phu nhân, tôi không…. Xin phu nhân tha cho người nhà của tôi, van lạy phu nhân……”
“Băm ra chôn xuống sân bón hoa.” Tiếng ra lệnh sắc lạnh vang lên, khiến Thư Mộng vốn đã quen với hình ảnh Phỉ nương khoan thai nhã nhặn phải ngẩng đầu lên. Vẻ mặt Phỉ nương âm u, tăm tối khiến người ta không rét mà run, dường như trên gương mặt bà đang trộn lẫn hai thái cực cảm xúc là cay nghiệt và hưng phấn. Thư Mộng bắt gặp thần sắc đó, bất giác ôm chặt hai đứa trẻ hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play